Tinh Không Chức Nghiệp Giả

Chương 13. Pháo Quyền tiểu thành (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

- Bạn học Bạch?

Phương Tinh khách sáo chào hỏi, trong lòng, hắn biết rõ cô nàng này đến tìm hai người bọn họ.

- Xin… xin lỗi, vừa rồi tôi ra tay hơi nặng.

Bạch Liên Nghi mang ánh mắt dịu dàng, giọng nói có chút run run, giống như một cô bé làm sai chuyện.

Kết hợp với khí chất thanh tao, ngay cả Lưu Vĩ cũng cảm thấy động lòng thương xót.

Người con gái gặp ở khu biệt thự Huy Hoàng, có phải là cô ấy hay không?

- Không sao, không sao, tỷ thí võ công, khó tránh khỏi va chạm…

Lưu Vĩ vội vàng nói:

- Sao tớ có thể trách bạn học Bạch được?

- Vậy thì tốt quá.

Bạch Liên Nghi lấy từ trong túi áo lấy ra một chiếc ví hình con ếch xanh đã cũ, rút ra một tấm thẻ học sinh:

- Phí chữa trị lần này, cứ trừ vào thẻ của tớ…

Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán cây, chiếu lên gương mặt cô gái, toát lên vẻ kiên định và thánh thiện.

- Cậu nói xem… Liệu có phải chúng ta đã hiểu lầm cậu ấy không?

Từ phòng y tế đi ra, Lưu Vĩ lộ vẻ hoang mang:

- Vừa rồi tớ lén nhìn, trong thẻ của Bạch đồng học cũng không còn bao nhiêu tinh tệ…

“Cậu nhóc, đó là do trình độ của cậu quá thấp…’”

Phương Tinh thầm nhủ một câu, sau đó nghiêm túc nói:

- Dù có phải hay không thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũng đâu có lan truyền tin đồn…

- Đúng vậy, may quá.

Lưu Vĩ cẩn thận cất thẻ học sinh đi:

- Phải nhanh chóng trả lại cho người ta mới được…

Cậu ta thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Bạch Liên Nghi phải làm thêm kiếm sống, đến tiền ăn còn không đủ.

Phương Tinh nhìn thấy cảnh này, không khỏi im lặng trong lòng.

“Hơi thở tuổi trẻ… Dù có ngốc ngốc, ngượng ngùng… nhưng đó vẫn là… tuổi trẻ.”

“Dù sao Lưu Vĩ cũng không xứng với người ta, thôi kệ vậy…”

Bằng trực giác, hắn đồ rằng lần này Bạch Liên Nghi tìm đến không có ác ý, chỉ là diễn kịch mà thôi.

Trên đường trở về khu chung cư Gia Viên Hạnh Phúc, hắn lại nhận được vài kiện hàng.

“Ừm, không tệ…”

Phương Tinh nhìn chiếc gậy selfie và chiếc máy bay không người lái trên tay, không khỏi hài lòng gật đầu.

Chuẩn bị những thứ này, cộng thêm thiết bị dò tìm không khí và vũ khí, về cơ bản, hắn đã tạo nên được một bộ trang bị thám hiểm dị giới phiên bản “nghèo nàn” rồi.

“Còn thiết bị dò tìm trọng lực và những thứ khác… Phòng tập của trường đều có, xem có thể ‘mượn’ được không, lại tiết kiệm được một khoản kha khá…”

Là trường đào tạo chiến binh vũ trụ, học sinh cần phải đối mặt với môi trường khắc nghiệt của các hành tinh khác nhau, nên Trường Trung học Bồi dưỡng Nhân tài có cả khóa học chiến đấu trên hành tinh lạ.

Phương Tinh cảm thấy dù là dị giới, chỉ cần mình làm theo quy trình trong sách giáo khoa thì chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Vài ngày sau.

Khu chung cư Gia Viên Hạnh Phúc.

Phòng tập.

Phương Tinh mặc bộ đồ thoải mái, bày ra tư thế Đại Long Thung, mồ hôi nhễ nhại.

“59 phút…”

“60 phút!”

“Hết giờ!”

Phương Tinh ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển: “Quả nhiên, mỗi ngày một tiếng Đại Long Thung gần như là giới hạn của mình rồi… Nhưng mà… giới hạn sinh ra là để phá vỡ.”

Suốt thời gian qua, hắn đã nhiều lần thử thách giới hạn của bản thân, cuối cùng cũng có thể chuyển từ hai lần đứng tấn 30 phút thành một lần duy trì 60 phút.

Không phải là hắn không thể kéo dài hơn, nhưng rõ ràng sẽ gây tổn thương cho cơ thể, lợi bất cập hại.

“Thầy Hạ Long đánh giá rất chính xác, với điều kiện của phần lớn học sinh, mỗi ngày đứng tấn một tiếng đã là giới hạn rồi…”

Mặc dù có thể thử thách giới hạn, nhưng nếu phải trả giá bằng sức khỏe thì Phương Tinh hiển nhiên không muốn.

Hắn thở hổn hển thêm một lúc, sau đó mới đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Thay một bộ quần áo khô ráo, hắn gần như nằm vật ra ghế, tìm một tư thế thoải mái nhất, dùng ý thức quan sát bảng thuộc tính:

[Danh tính: Phương Tinh]

[Tuổi: 16]

[Nghề nghiệp: Võ giả]

[Đệ nhất cảnh: Bì Nhục (Luyện da: 23/100)]

[Mười hai thức quyền pháp quân đội: 60/100 (Nhập môn)]

[Đại Long Thung: 70/100 (Nhập môn)]

[Cánh cổng Chư Thiên: 9/100 (Đang định vị)]

“Đã chín ngày kể từ lúc xuyên không rồi…”

“Theo như quan sát của mình, nếu không có sự chỉ điểm của thầy Hạ Long hay tác động từ bên ngoài, chỉ dựa vào tự luyện, có lẽ ba ngày mình mới có thể tăng thêm một điểm thuần thục cho Đại Long Thung…”

“Còn Quyền pháp quân đội, có người chỉ điểm quả nhiên khác biệt, tiến bộ nhanh hơn hẳn.”

“Tốc độ tôi luyện da thịt sẽ tăng lên theo sự tiến bộ của Đại Long Thung, nhưng với trình độ hiện tại, mình căn bản không thể tạo ra hiệu ứng cộng hưởng…”

“Cứ tiếp tục thế này, ba tháng sau, mình nhiều nhất là nâng Đại Long Thung và Quyền pháp quân đội lên một cấp, nhưng khó có thể đột phá cảnh giới võ giả… Thậm chí, trong Bì Nhục cảnh, mình cũng chỉ có thể dừng lại ở mức luyện da, chứ chưa nói đến luyện xương!”

Chỉ là luyện da thì cũng không thể tạo ra sự khác biệt quá lớn so với người thường.

Phương Tinh nghĩ ngợi một lúc, bỗng nhiên cảm thấy bực bội.

“Chết tiệt…”

“Mình cần gì phải liều mạng như vậy?”

“Sống ung dung tự tại không phải tốt hơn sao? Ít nhất cũng có thể sống sót qua ba năm cấp ba…”

“Dị giới quá nguy hiểm, sao mình phải mạo hiểm?”

Vài suy nghĩ hỗn độn hiện lên, Phương Tinh cẩn thận nghiền ngẫm.

“Vừa mới xuyên không đến đây, mình vẫn còn cảm xúc tiêu cực như hoang mang, sợ hãi sao?”

Sau khi tự phân tích tâm lý, hắn đeo kính thực tế ảo vào.

Gặp chuyện đừng hoảng sợ, chơi game trước đã.

“Mẹ kiếp, có biết đi đường không vậy?”

“Trẻ trâu à?”

“Hack cái gì, sao không đi xem phim 18+…”