Tiết Lệnh Sư (Bản Dịch)

Chương 10. Đã hai năm rồi sư tỷ không đánh ta

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bịch!

Lúc này đây, Đỗ Quốc Võ trực tiếp phun ra một búng máu lớn, còn trộn lẫn mấy cái răng trong đó.

“Hứa Hằng, ngươi đạp đủ chưa?” Chu Á Nam trầm giọng hô, sắc mặt có chút khó coi.

Ban đầu Phó Vịnh Tình vận dụng năng lực tiết lệnh bắt Đỗ Quốc Võ tới đây, vẫn là bên Tuần Kiểm ti chiếm lý.

Nhưng bây giờ bởi vì một câu nói của Đỗ Quốc Võ mà cái lý đó biến mất luôn.

Phó Vịnh Tình là ai?

Đã từng là thiên tài tiết lệnh số một của trường đại học Thiên Tư, bây giờ càng là đạo sư đặc cấp, đến phiên ngươi một võ giả cấp hai như ngươi chửi rủa ngay trước mặt à?

Cái đồ mãng phu ngốc nghếch…

Chu Á Nam cảm giác tâm mệt thực sự.

“Còn chưa đủ!”

Nhưng mà lúc này, Hứa Hằng lại bồi thêm một câu: “Hai cước vừa nãy là đá thay sư tỷ của ta, bây giờ còn có một cước là vì bản thân ta.”

Nói xong, Hứa Hằng chợt đá một cái vào ngực Đỗ Quốc Võ.

Rắc!

Theo một hồi tiếng xương gãy giòn giã vang lên, Đỗ Quốc Võ triệt để hôn mê bất tỉnh.

“Ngươi…” Chu Á Nam tức khắc trợn trừng mắt với Hứa Hằng.

“Đừng trừng ta, ta đã rất rộng rãi rồi đó, còn chưa tính toán với hắn chuyện Đường Hậu bị đánh đâu.”

Hứa Hằng nói, lại ngồi xổm người xuống túm đồ Đỗ Quốc Võ mặc lau vết máu trên giày mình, lẩm bẩm: “Lại còn võ giả nữa, ngươi đánh đấm giỏi quá ha? Ngươi biết đánh thì có tác dụng chó gì chứ, đi ra lăn lộn thì phải có thế lực, phải có bối cảnh…”

Khóe mắt Chu Á Nam hơi co giật, dường như đang đè nén cơn giận.

Sau khi Hứa Hằng đứng lên, nàng mới chậm rãi phun ra một hơi thật dài, ngồi xuống ghế sô pha lại, mặt không chút thay đổi nói: “Đừng lãng phí thời gian, nói xem ngươi có chứng cứ gì đi.”

“…”

Hứa Hằng cúi đầu nhìn thoáng qua Đỗ Quốc Võ bất tỉnh nhân sự.

Thật thảm.

Người ta thậm chí còn không muốn gọi người đến mang ngươi trở về chữa thương.

Hắn cũng không còn nói thêm nữa, đi đến ghế chính ngồi xuống vị trí ban đầu, vẫn chỉ một một nửa mông, đoan chính mà ưu nhã, không hề có dáng vẻ ương ngạnh tàn nhẫn như vừa nãy.

“Trước đó ngươi nói đã xem video chấp pháp rồi, vậy thì ngươi cũng biết nhà ta có gắn video theo dõi đúng không?”

Hứa Hằng nhìn Chu Á Nam, không yên lòng hỏi.

Nhìn như không yên lòng, thật ra ánh mắt đặt lên đùi của đối phương, nhưng sự chú ý thì đặt hết lên nét mặt của Chu Á Nam.

Đây là Hứa Hằng tự nghĩ ra, tên khoa học gọi là thuật che giấu nội tâm chân thật qua hai tầng biểu tượng, là một phương pháp quan sát rất cao thâm, không nhìn chân dài vài chục năm là không luyện được.

Nhưng phản ứng của Chu Á Nam rất bình thường, theo bản năng gật đầu: “Đúng thế, bọn ta tìm được cameras và đầu ghi hình, nhưng bên trong đầu ghi hình lại trống không, không có gắn thẻ nhớ…”

Nàng nhíu mày.

Lúc đầu nàng quả thực không để ý đến mấy thiết bị theo dõi này, trong phòng cũ không ai cư trú có gắn thiết bị điện tử bỏ không chẳng đáng giá tiền cũng rất chi là bình thường.

Nhưng bây giờ nếu Hứa Hằng nhắc tới, nói rõ điều đó không bình thường.

“Ngươi thông minh như vậy, khẳng định đã đoán ra rồi. Không sai, trong máy vốn có thẻ nhớ, cameras cũng vận hành bình thường.” Hứa Hằng nhếch miệng cười.

“Cho nên ngươi muốn để bọn ta đi tìm tấm thẻ nhớ bị mất kia?”

Chu Á Nam hỏi xong liền âm thầm lắc đầu.

Nếu như lời Hứa Hằng nói là thật, nếu đối phương cầm đi thẻ nhớ thì đoán chừng sẽ lựa chọn tiêu hủy, rất khó tìm về được.

“Không phải!”

Khóe miệng Hứa Hằng cong lên một nụ cười, nhìn sang Phó Vịnh Tình: “Sư tỷ, cho ta mượn điện thoại di động một lát.”

Phó Vịnh Tình không hỏi nhiều, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Hứa Hằng.

Hứa Hằng tránh né ánh mắt của Chu Á Nam đánh chữ trên điện thoại, viết ra vị trí giấu chiếc đầu ghi hình kia rồi lập tức đưa trả lại cho Phó Vịnh Tình.

Phó Vịnh Tình chỉ nhìn lướt qua là nhíu mày lại, trừng Hứa Hằng.

“Khụ, sư tỷ, đi nhanh về nhanh.” Hứa Hằng cười giả lả.

Chiếc đầu ghi hình mini kia bị hắn giấu dưới góc nhà tường ngoài của nhà hàng xóm.

Điều này có nghĩa hắn là lén lút đào cái động dưới phòng người khác, thậm chí còn trộm kết nối nguồn điện của người ta, chỉ để lại một đường dây ẩn kết nối với cameras.

Phó Vịnh Tình không nói gì, sau khi nhìn Hứa Hằng một cái đầy ẩn ý thì trực tiếp đứng dậy chuẩn bị đi lây.

Chỉ là theo nàng đứng lên, bờ mông có đường cong hoàn mỹ vừa lúc bày ra trước mặt Hứa Hằng, gần trong gang tấc.

Hai bờ mông đầy đặn làm căng tròn chiếc quần tây ống đứng màu be, không hề có một nếp uốn. Đôi chân cao cao trông vẫn thon dài thẳng tắp trong ống quần hơi rộng.

-- khủng bố vậy!

Vẻ mặt Hứa Hằng cứng đờ, đưa mắt nhìn Phó Vịnh Tình rời đi.

Cũng không phải là hắn bị vóc dáng của sư tỷ làm cho rung động, hắn đã sớm nhìn chán rồi.

Thuần túy là bởi vì hắn hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt cuối cùng của sư tỷ, rõ ràng là muốn tính sổ nợ sau, tục xưng “tối nay lại thu thập ngươi”.

Mẹ kiếp, đều do Đỗ Quốc Võ cả.