Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đêm khuya, Diệp Thiên nhảy ra Tiểu Linh Viên, tìm một chỗ yên tĩnh, khoanh chân ngồi trên mặt đá, lẳng lặng phỏng đoán sự huyền diệu của Chân Hỏa trong Đan Hải.

Từ khi có được Chân Hỏa này, Diệp Thiên hắn được lợi không ít, đầu tiên là chữa trị đan điền, sau lại mở ra Đan Hải, chân khí cũng bị rèn luyện thành vô cùng tinh thuần, có thể nói lúc này căn cơ của hắn còn kiên cố hơn khi còn ở Chính Dương Tông.

"Đúng là không phải bình thường." Diệp Thiên lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, tâm cảnh trở nên không minh trước nay chưa từng có.

Không lâu sau, thiên địa linh khí mỏng manh tụ đến, dùng hắn làm trung tâm, tạo thành một cái vòng xoáy linh khí, bị hắn dẫn dắt, thông qua huyệt vị toàn thân đi vào trong cơ thể, sau đó rót vào Đan Hải, lại được Chân Hỏa kim sắc đó rèn luyện.

Một phương diện khác, hắn lại chia Chân Hỏa đó thành vô số đạo, hoặc là rót vào kinh mạch, hoặc là bao phủ xương cốt, dùng nó để rèn luyện gân cốt và kinh mạch.

Thời gian lâu dài, trong vô tri vô giác, kinh mạch của hắn sẽ được nới rộng, trở nên mềm dẻo, xương cốt được Chân Hỏa rèn luyện thì cũng bị xóa bỏ tì vết, trở nên bóng loáng mềm dẻo, còn có chút kim quang quanh quẩn trên đó.

Không biết lúc nào, hắn nhảy từ nham thạch xuống, sau khi dùng Chân Hỏa rèn luyện thân thể, hắn cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có.

"Rất tốt." Thoải mái hô lên một tiếng, Diệp Thiên bước một bước, chân khí trào lên, hội tụ trong lòng bàn tay, trong ngón tay có từng tia Lôi điện du tẩu.

Bôn Lôi!

Theo một tiếng hét lớn, hắn vỗ một chưởng về phía một hòn nham thạch.

Oanh!

Chưởng phong mạnh mẽ mang theo lôi minh, đánh cho hòn nham thạch đó vỡ nát.

Chưởng pháp này chính là huyền thuật công kích mà hắn đoạt được khi lịch luyện, tên là Bôn Lôi Chưởng, có Bôn Lôi chi thế, có âm thanh sấm sét, cường thế bá đạo.

Cũng vì nguyên nhân này nên khi muốn triển khai phép thuật này thì nhất định nhục thân phải có cường độ tương đối cao, nếu không thì Bôn Lôi Chưởng bá liệt, khi đả thương địch thủ thì cũng sẽ làm bị thương kinh mạch và gân cốt của mình, đó chính là nhược điểm của huyền thuật bá đạo.

Nhưng mà hắn có thể hoàn toàn bỏ qua không quan tâm tới nhược điểm này.

Có Chân Hỏa tôi thân, cường độ nhục thể, độ cứng cỏi của kinh mạch và xương cốt của hắn đã hoàn toàn có thể không để ý đến nhược điểm tự tổn thương khi thi triển Bôn Lôi Chưởng.

Hô!

Hít thở sâu, phun ra một ngụm trọc khí, hắn lấy hồ sơ do Trương Phong Niên đưa cho hắn ra xem.

Hằng Nhạc Tông chia ra làm nội và ngoại môn.

Ngoại môn chia làm Nhất Điện, Nhất Đường, Lưỡng Viên, Tam Phong, Bát Các.

Nhất Điện: Chấp Pháp Điện, nếu trưởng lão có sai lầm thì sẽ giao cho Chấp Pháp Điện xử lý.

Nhất Đường: Giới Luật Đường, nếu đệ tử có sai lầm thì giao cho Giới Luật Đường xử lý.

Lưỡng Viên: Linh Thảo Viên và Linh Quả Viên.

Tam Phong: Thiên Dương Phong, Địa Dương Phong và Nhân Dương Phong, chính là ba đại chủ phong ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Bát Các: Linh Khí Các, Tàng Thư Các, Linh Đan Các, Vạn Bảo Các, Càn Khôn Các, Nhiệm Vụ Các, Tình Báo Các, Cửu Thanh Các.

Mà Nội Môn lại là Nhất Điện, Nhất Đường, Lưỡng Viên, Thất Các, Cửu Phong.

Nếu so sánh ra thì nội môn ít hơn ngoại môn một cái Linh Đan Các, nhưng lại nhiều hơn lục đại chủ phong.

"Không khác gì Chính Dương Tông." Diệp Thiên sờ cằm, mà hắn đã từng là đệ tử của Tình Báo Các của Chính Dương Tông, bình thường ngoại trừ tu luyện thì là sưu tập một chút tình báo đơn giản, cũng chính vì vậy nên khi lần cuối cùng hắn hạ sơn mới bị đệ tử của Thanh Vân Tông phá vỡ đan điền.

Nhưng mà đã từng là đệ tử của Tình Báo Các của Chính Dương Tông, Diệp Thiên vẫn nhạy cảm cảm thấy Hằng Nhạc Tông cũng giống như Chính Dương Tông, tuy nhìn từ bề ngoài thì gió êm sóng lặng, nhưng vụng trộm lại là sóng ngầm mãnh liệt, từng cái phe phái chưa hề ngừng ám đấu với nhau.

Một lúc sau, hắn mới cất hồ sơ, duỗi cái lưng mệt mỏi, lúc này, hắn mới về tới Tiểu Linh Viên, vùi đầu ngủ thiếp đi.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đảo mắt một cái đã đến bình minh.

Sáng sớm, phía đông vừa mới hiện lên một rặng mây đỏ, Diệp Thiên tỉnh dậy.

Một luồng khí tức đục ngầu bị hắn phun ra, hắn trở mình nhảy xuống giường, mặt mày hồng hào, tinh thần rất là dồi dào, ngay cả khí tức cũng hùng hậu không ít.

Ăn chút ít điểm tâm đơn giản, Diệp Thiên đi ra khỏi Tiểu Linh Viên.

Đập vào mắt chính là một cái thang đá, nối thẳng lên linh sơn phía trên, vọt thẳng vào trong mây mù, Diệp Thiên cũng không thấy được điểm cuối của nó.

Hít sâu một hơi, Diệp Thiên nhấc chân từng bước đi tới, mỗi đi một bước thì đều có thể cảm nhận được khí thế rộng lớn ập tới.

Khi bước ra một bước cuối cùng, Diệp Thiên ngước mắt nhìn thế giới trước mắt, nơi xa là dãy núi cứng cáp, cổ mộc che trời san sát nhau, linh khí mông lung mờ mịt, mây mù lượn lờ tràn ngập, thỉnh thoảng trong đám mây còn có Tiên Hạc bay muấ.

"Cảm giác giống như là ở Chính Dương Tông." Diệp Thiên cười một tiếng, tham lam thỏa thích hít lấy linh khí tung bay trong không khí.

Dọc theo con đường mà Trương Phong Niên nói cho hắn biết, Diệp Thiên đi tới một chỗ.

Sáng sớm chính là thời điểm mà linh khí và nhật nguyệt tinh hoa tinh thuần nhất, trên đường đi tới, Diệp Thiên thấy được rất nhiều đệ tử chăm chỉ xếp bằng ở trên mặt đá thôn nạp tu luyện, khi Diệp Thiên đi ngang qua bên cạnh bọn họ thì bọn họ cũng chỉ vội vàng liếc qua.

Đi mấy vòng, Diệp Thiên đi vào một tòa lầu các tên là Cửu Thanh Các.

Có tốp năm tốp ba đệ tử ra vào Cửu Thanh Các, mỗi một người đệ tử nhìn thấy gương mặt lạ lẫm của Diệp Thiên thì đều sẽ dò xét trên dưới một phen, chẳng qua là khi phát hiện Diệp Thiên chỉ có Ngưng Khí nhất trọng thì đều tỏ vẻ khinh thường.

"Chính là chỗ này." Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lầu các một chút, cất bước đi vào, đưa thư đề cử ra.

Trong hành lang, người nhận lấy phong thư chính là một vị Thanh Y trưởng lão, nghe nói là Trương Phong Niên giới thiệu tới thì trưởng lão mặc thanh y đó ngẩng đầu lên quan sát Diệp Thiên từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới mở phong thư ra.

Khi Thanh Y trưởng lão quan sát Diệp Thiên thì Diệp Thiên cũng âm thầm quan sát vị trưởng lão mặc thanh y của Cửu Thanh Các này.

"Dáng dấp của người này cũng quá vô pháp vô thiên." m thầm tắc lưỡi, Diệp Thiên không nhịn được mà nói thầm một câu như thế.

Không trách hắn sẽ nói như thế, chủ yếu là vì vị Thanh Y trưởng lão này có dáng dấp quá méo mó, con mắt, cái mũi, miệng đều nghiêng, hơn nữa còn không nghiêng về một bên, nhìn khiến cho hắn có một loại xúc động mãnh liệt, muốn đi tới vặn lại cho ngay ngắn.

Theo ánh mắt của Thanh Y trưởng lão rời khỏi người mình, Diệp Thiên nhìn về phía một bên khác.

Nơi này ngoại trừ trưởng lão mặc thanh y ra thì còn có ba người đang ngồi, một người bụng lớn nhìn có vẻ tiện, một người gầy còm như củi, người thứ ba coi như bình thường, bọn họ trò chuyện vui vẻ, nhìn thì hẳn bọn họ không phải là trưởng lão mà là tới chơi.

Ba người này, chính là thủ tọa của ba đại chủ phong ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông: Chung Lão Đạo, Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân.

Sau khi Thanh Y trưởng lão xem xong thì đưa thư cho ba người, cười nói: "Ba vị sư huynh, các ngươi thương lượng một chút, ai muốn làm sư phụ của vị tiểu hữu Diệp Thiên này, đây là người do Trương Phong Niên giới thiệu tới, ít nhiều gì cũng phải nể tình hắn một chút."

"A, có chuyện như thế sao." Ba người cùng xem thư một chút, lúc này mới quan sát Diệp Thiên từ trên xuống dưới.

"Ngươi bao nhiêu tuổi." Người bụng lớn có vẻ tiện Chung Lão Đạo nhìn Diệp Thiên, hỏi.

"Mười sáu tuổi."

"Mười sáu tuổi." Chung Lão Đạo nhướng mày một cái: "Mười sáu tuổi mới đến Ngưng Khí nhất trọng, thiên phú của người này quá kém!"

Nói xong, Chung Lão Đạo ho khan một tiếng, đứng dậy vỗ vỗ cái bụng bự của mình, nói: "À ừ, Thiên Dương Phong ta còn có việc, ta đi trước đây."

Còn chưa dứt lời thì Chung Lão Đạo to mọng đã chạy ra khỏi đại đường như làn khói nhỏ, sợ trưởng lão thanh y kéo hắn lại nhận Diệp Thiên làm đồ đệ.

Sau khi Chung Lão Đạo đi thì Cát Hồng cũng đứng lên, chấp hai tay sau lưng, khinh thường liếc Diệp Thiên: "Địa Dương Phong ra cũng không nhận phế vật."

Nói xong, Cát Hồng cũng đi ra khỏi đại đường.

Trong hành lang cũng chỉ còn lại trưởng lão mặc thanh y, Chung Lão Đạo và Cát Hồng trước sau chuồn đi, trưởng lão mặc thanh y đành phải dời mắt nhìn Thanh Dương Chân Nhân: "Thanh Dương sư huynh, coi như là nể mặt ta đi, ngươi nhận lấy hắn đi!"

Thanh Dương Chân Nhân nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Thanh Y sư đệ, hắn còn chưa đạt tới tư cách gia nhập vào Nhân Dương Phong, tha thứ cho ta không thể đáp ứng, thiên phú của hắn quá kém."

"Cái này . ."

"Ta còn có việc, ta đi trước." Nói, Thanh Dương Chân Nhân cũng khẽ phẩy ống tay áo, đi ra khỏi đại đường như một trận gió.

Thủ tọa của ba đại chủ phong của Hằng Nhạc Tông liên tiếp rời đi, mục đích đã rất rõ ràng, bọn họ đều không muốn nhận Diệp Thiên làm đồ đệ.

Đối với tình huống này, Diệp Thiên cũng hiểu, có thể tưởng tượng, một tu sĩ mười sáu tuổi mà tu vi mới là Ngưng Khí nhất trọng, như vậy thì thiên phú phải kém tới mức nào, nếu nhận làm đồ đệ, dạy dỗ không tốt thì không bị người khác chê cười mới là lạ chứ.

Nhưng mà nếu để cho bọn họ biết thiên phú thật của Diệp Thiên thì không biết có gấp gáp quay lại tranh giành hắn hay không.

Ba người liên tiếp rời đi, Thanh Y trưởng lão vô cùng xấu hổ.

Nhìn xem Diệp Thiên đang ngồi trong góc, Thanh Y trưởng lão vội ho một tiếng, cười nói: "Tiểu hữu, xem ra ngươi chỉ có thể làm một đệ tử thực tập, ngươi có bằng lòng hay không."

"Thực tập thì thực tập, nói không chừng một ngày nào đó ta có thể trở thành đệ tử chính thức."

"Vậy thì tốt." Thanh Y trưởng lão lấy một cái ngọc bài màu trắng từ trong tay áo ra, sau đó chân khí quấn quanh đầu ngón tay, khắc hai chữ Diệp Thiên lên trên ngọc bài, sau đó mới đưa cho Diệp Thiên, cười nói: "Tiểu gia hỏa, đây là ngọc bài của ngươi."

Ngoại trừ ngọc bài thì Thanh Y trưởng lão còn lấy ra một cái bình ngọc, mặc dù bình ngọc bị bịt kín nhưng Diệp Thiên vẫn có thể ngửi được mùi thuốc, không cần phải nói, trong bình ngọc chính là linh dịch có thể hỗ trọ tu luyện.

"Bởi vì ngươi là đệ tử thực tập cho nên ngươi cũng không có công pháp của Hằng Nhạc Tông, không có đạo bào của Hằng Nhạc Tông, mà Ngọc Linh Dịch này ngươi cũng chỉ có thể lãnh một bình."

"Cảm ơn trưởng lão." Diệp Thiên nhận Ngọc Linh Dịch, hắn cũng không có quan tâm mấy thứ này cho lắm.

"Được rồi, đi Linh Khí Các nhận một kiện Linh khí đi!" Thanh Y trưởng lão cười cười, nói xong còn không quên vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên, giọng nói ôn hòa, không có chút uy nghiêm của cường giả nào: "Tiểu gia hỏa, cố gắng cho tốt, ba tháng sau phải xem biểu hiện của ngươi."