Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nguyên nhân đương nhiên là vì ngoại hình của nàng rồi.

Tư Đồ Nam có nước da trắng trẻo, ngoại hình ưa nhìn. Tính tình điềm đạm lạnh lùng, làm việc gì cũng nghiêm túc cẩn thận, quan trọng nhất là gia đình nàng giàu có, đả thông được rất nhiều mối quan hệ.

Loại đệ tử này, cung phụng nhiều, ít gây rắc rối, vẻ ngoài còn xinh đẹp, là kiểu đệ tử được nhiều pháp sư ưa thích.

Sau khi Tư Đồ Nam ngồi xuống, nàng liếc nhìn áo choàng đệ tử tu hành trên người Trương Vinh Phương.

“Trương Vinh Phương, sau này nếu có chuyện gì, chúng ta có thể trao đổi tin tức.”

“Được.” Trương Vinh Phương gật đầu, hắn cũng có ý đó.

“Nghe nói bây giờ ngươi ngày nào cũng đi theo con gái của Tiêu Dung pháp sư, Tiêu Thanh Anh sư tỷ phải không?” Bàng Bàn Tử kề sát mặt vào, nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Trương Vinh Phương gật đầu.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, chú ý đến ánh mắt của những đệ tử tạp dịch xung quanh. Hầu hết đều là hâm mộ, trong đó còn xen lẫn một chút ghen tị.

Chỉ sợ nhiều người nghĩ hắn được thăng cấp thành đệ tử tu hành là nhờ gặp vận cứt chó.

“Lát nữa sẽ có một buổi gặp mặt ở Thượng Đức Viên, cùng nhau đi chứ? Đều là những đệ tử tu hành mới được thăng cấp trong mấy tháng gần đây.” Tư Đồ Nam cất lời mời.

Trương Vinh Phương cân nhắc một lúc rồi đồng ý. Kiểu tụ tập để kết nhóm thế này không hiếm trong giới đệ tử.

Nếu may mắn, có thể trao đổi được nhiều tin tức và bí mật hữu ích.

“Được.”

“Trương Vinh Phương ca, Tư Đồ tỷ. Hai người có thể thăng chức nhanh như vậy, hâm mộ quá đi mất. Sau này nếu có việc gì cần làm thì cứ lên tiếng nhé.” Lý Toan Mai không nhịn được nói.

“Yên tâm đi, nếu có thể giúp đỡ ta sẽ cố gắng hết sức.” Tư Đồ Nam gật đầu nói.

Sau bữa ăn, bốn người liền tách ra.

Mấy ngày này Trương Vinh Phương được nghỉ. Tiêu Thanh Anh sẽ cùng phụ thân mình là Tiêu Dung ra ngoài thăm bạn bè nên hắn mới có chút thời gian rảnh rỗi.

Trương Vinh Phương theo Tư Đồ Nam, cả hai đi về phía Thượng Đức Viên nằm ở phía sau Thanh Hoà Cung.

Dọc đường, các đệ tử tạp dịch gặp hai người đều sôi nổi cúi đầu tránh đường, chủ động chào hỏi.

Tư Đồ Nam đi trước, cách Trương Vinh Phương khoảng hai bước.

“Trương Vinh Phương, ngươi có biết đệ tử tu hành làm thế nào mới thăng chức được hay không?”

“Ta không biết.” Trương Vinh Phương cũng đang nghĩ về vấn đề này.

Đệ tử tu hành muốn lên cao nữa thì phải được pháp sư thu nhận vào cửa, trở thành đệ tử chân truyền.

Chỉ những đệ tử chân truyền có tư cách nhận đạo hiệu, sau đó họ mới có đủ tư cách để được thăng cấp thành pháp sư.

“Ta chỉ mới biết từ lần tụ hội trước.” Tư Đồ Nam nói.

“Thực ra việc thăng chức của đệ tử tu hành chủ yếu là phụ thuộc vào việc tu hành võ công. Bởi vì cảnh giới tu hành văn công rất khó phán đoán. Dù là ảo giác hay tâm tướng, không ai có thể phân biệt được là thật giả nên chủ yếu là phải dựa vào trình độ võ công để phán đoán.

Đây là cách dễ dàng nhất, trực quan nhất để đánh giá mức cấp bậc thấp.”

Lời nói của Tư Đồ Nam khiến Trương Vinh Phương hơi cau mày.

Hắn im lặng suy nghĩ.

“Bây giờ võ công của triều đình Đại Linh đã quét ngang thiên hạ, chưa từng có địch thủ, chuyên tu võ công thì có ích lợi gì chứ?”

“Đúng là Đại Linh rất mạnh. Ta đã từng nghe sư phụ nói Thanh Hoà Cung của chúng ta thuộc về Đạo giáo, nhưng cũng không phải không có đối thủ. Chưa kể những võ công của những môn phái còn lại trong giang hồ, Bạch Linh Tự gần đây thường xuyên phái người đến vạch lá tìm sâu, gây chuyện.

Ngoài ra còn có Du Phương Tăng đi ngang qua, hung nhân Hắc Bảng: hải tặc Giang Dương… có không ít người cần phải đề phòng.”

Trương Vinh Phương có thể lờ mờ hiểu ra chút gì đó.

“Vậy nếu không thế tu luyện võ công thì sao?”

“Vậy thì chỉ có thể tinh thông Đạo pháp mới được. Khi ngươi sống đến 80 tuổi mà thân thể vẫn khỏe mạnh, đi lại thoải mái, đương nhiên sẽ chứng minh cảnh giới Đạo pháp của ngươi siêu phàm. Đến lúc đó chức danh của ngươi sẽ có thể thăng cấp được rồi.” Lời nói của Tư Đồ Nam khá là thực tế.

Bởi vì Văn tu Quan Hư Công không có tiêu chuẩn cụ thể nào, rất khó để xác định cảnh giới cá nhân nên chỉ có thể dựa vào võ công.

Nếu theo chế độ này thì hầu hết hàng ngũ đứng đầu của Thanh Hoà Cung, thậm chí toàn bộ Đại Đạo giáo có lẽ đều là võ tu.

“Ngươi có biết võ lâm giang hồ là như thế nào không?” Trong lòng Trương Vinh Phương đã hiểu rõ, tiếp tục hỏi.

“Ta cũng không rõ lắm. Thế nhưng hiện nay, Phật Môn đế sư Đạt Mễ Nhĩ đang quản lý võ lâm thiên hạ, ngoại trừ người trên Hắc Bảng và Xích Bảng thì không ai dám càn rỡ. Có lẽ mấy chuyện này chỉ có đám đệ tử võ tu mới biết rõ nhất.”

“Ah may quá, chúng ta đến nơi rồi.” Tư Đồ Nam đưa Trương Vinh Phương vào Thượng Đức Viên.