Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Thanh Ca công tử, Bách Lý Đông Quân lập tức hiểu ngầm, gãi gãi đầu: “Không dám không dám. Thật ra không có gì đâu, đừng nghe bọn họ bịa đặt, không phải cái gì cũng tin...”

“Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa.” Lôi Mộng Sát đột nhiên mở miệng ngắt lời bọn họ.

Cả ba đều thấy khó hiểu trong lòng, nghĩ thầm chẳng phải người lắm lời vô nghĩa nhất ở đây chính là ngươi à?

Lôi Mộng Sát làm lơ ánh mắt hai người khác, chỉ hỏi Thanh Ca công tử: “Lạc Hiên, sao ngươi cũng tới?”

Thanh Ca công tử Lạc Hiên nhíu mày: “Không chỉ ta tới, bọn họ cũng tới?”

Lôi Mộng Sát cả kinh: “Bọn họ tới cả à? Đâu đâu đâu?”

“Ngoài ta tới tiếp ứng ngươi, những người còn lại đi làm chuyện quan trọng hơn. Đương nhiên còn tên tuyệt đối không rời khỏi Thiên Khải Thành, hắn phụ trách bố trí chuyện đằng sau.” Lạc Hiên đáp.

Lôi Mộng Sát nhún vai: “Ta còn tưởng chỉ mình ta chịu làm chuyện này, chuyện của vùng Tây Nam này dính líu tới quá nhiều môn phái, gia tộc. Các ngươi nhúng tay vào...”

“Chúng ta nhúng tay vào, đương nhiên gia tộc sẽ không đồng ý. Ngoài tên đệ tử bị Lôi gia bảo trục xuất nhà ngươi, đúng là đám người chúng ta không thể công khai tham gia chuyện này. Nhưng huynh đệ là huynh đệ, gia tộc là gia tộc, chúng ta tới chỉ vì huynh đệ. Vị ở Thiên Khải Thành nói, Cố Kiếm Môn không thể chết được, đây là giới hạn thấp nhất của chúng ta.” Thanh Ca công tử Lạc Hiên tướng mạo nho nhã tuấn tú, nhưng khi nói câu cuối cùng lại toát lên sát ý nghiêm nghị.

“Vị ở Thiên Khải Thành là ai?” Bách Lý Đông Quân không nhịn được hỏi.

Lôi Mộng Sát hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên là vị Phong Hoa công tử như thần long thấy đầu không thấy đuôi rồi.”

“Vị Phong Hoa công tử này thay chúng ta hẹn một vị khách, hình như vị khách này đã tới.” Lạc Hiên quay đầu lại nhìn ra phía ngoài chùa.

Không biết từ lúc nào, nơi đó đã có một cô gái mặc áo đó đang đứng. Cô gái này cực kỳ xinh đẹp, mặt không biểu cảm, lạnh lùng như đêm thu, khiến người ta tự dưng cảm thấy ớn lạnh.

...

“Cô gái này thật xinh đẹp.” Tư Không Trường Phong nhỏ giọng nói.

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Đúng là đẹp, nhưng... hơi giống quỷ.”

Lôi Mộng Sát liếc mắt một cái là nhận ra thân phận của cô gái này, sợ tới mức giơ tay ngăn hai người kia lại đằng sau, hạ giọng nói: “Các ngươi học thói lắm lời ở chỗ ta hay sao, biết cô nương này là ai không mà dám tùy tiện đùa giỡn như vậy!”

Lạc Hiên tiến tới, chậm rãi nói: “Yến tiểu thư.”

Vị Yến tiểu thư kia gật đầu: “Thanh Ca công tử, Chước Mặc công tử, hân hạnh.”

“Không tính là lần đầu gặp mặt.” Lôi Mộng Sát cười nói: “Dọc đường hộ tống tiểu thư, chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần.”

Tư Không Trường Phong lập tức hiểu ra: “Cô ấy là người trong kiệu ban sáng!”

Yến tiểu thư liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói: “Các ngươi chính là hai thiếu niên trong quán rượu mà Tiếu Lịch nói, các ngươi còn chưa chết à. Theo tính cách của Tiếu Lịch, đáng lẽ hắn sẽ lập tức phái người tới giết các ngươi mới đúng.”

“Ta cứu bọn họ, từ khi nhóm người của Yến tiểu thư khởi hành, ta vẫn luôn giấu mình trong số hộ vệ của ngươi, ta là Học Chính.” Lôi Mộng Sát nói.

Yến tiểu thư lắc đầu: “Không nhớ.”

Lôi Mộng Sát dưới chân mềm nhũn, cười xấu hổ nói: “Yến tiểu thư đúng là giống như trong truyền thuyết, cao ngạo, lạnh lùng... Nhưng Yến tiểu thư, vì sao lại tới đây? Vốn dĩ ta cho rằng chúng ta sẽ là kẻ địch.”

Lạc Hiên gật đầu: “Phong Hoa chỉ nói với ta, ở đây sẽ có một nhân vật quan trọng chờ chúng ta, nhưng có thế nào ta cũng không tưởng tượng được người này lại là Yến tiểu thư.”

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nghe mà như lọt vào sương mù, Bách Lý Đông Quân gãi gãi đầu: “Ngại quá, bây giờ ta nghe mà chẳng hiểu gì cả.”

Lôi Mộng Sát thở dài: “Ngươi có biết vì sao quán rượu của ngươi bị đập không?”

Nghĩ tới cả phòng rượu ngon bị đập nát lúc vừa rồi, Bách Lý Đông Quân lập tức bừng bừng lửa giận: “Vì sao!”

“Vì vùng Tây Nam có hai gia tộc lớn, một nhà là Kim Tiễn Phường - Cố gia, một nhà là Mộc Ngọc Hành - Yến gia, hai đại gia tộc khi thì cùng nhau cai quản, khi thì như nước với lửa. Mấy năm nay, hai giới hắc bạch của vùng Tây Nam này không theo Cố gia thì bám Yến gia, vẫn luôn tranh đấu không ngừng. Mãi tới nửa tháng trước, đại đương gia của Cố gia, Cố Lạc Ly bị người ta ám sát bỏ mạng. Trong Cố gia chỉ còn hai vị trưởng lão có thể đứng ra chủ làm chủ, Cố tam gia và Cố ngũ gia, là hai vị thúc phụ của Cố Lạc Ly. Ngoài ra còn có một đệ đệ của hắn, chính là Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn. Mà Cố Lạc Ly vừa mất chưa được ba ngày, Cố tam gia và Cố ngũ gia đã quyết định một cuộc hôn nhân cho hắn, đối tượng thông gia là thiên kim của Yến gia, Yến Lưu Ly, cũng là vị cô nương trước mặt các ngươi.” Lôi Mộng Sát giải thích.

Tư Không Trường Phong nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Thế thì là âm mưu của Yến gia, liên thủ với Cố tam gia và Cố ngũ gia, hại chết Cố Lạc Ly, sau đó thông qua chuyện kết hôn khống chế Kim Tiễn Phường - Cố gia đã mất đi đại đương gia.”

“Cậu thiên niên này đúng là hiểu rất rõ về lòng người dơ bẩn trong thế gian này.” Lôi Mộng Sát vỗ vai hắn: “Đúng vậy. Cố tam gia và Cố ngũ gia vốn có địa vị nhưng không có quyền lực thực tế. Mấy năm nay trong Cố phủ bọn họ vẫn luôn nhàn rỗi, bọn họ muốn thông qua Yến gia để khống chế Cố gia, tuy là đánh mất vị trí đệ nhất khu vực Tây Nam này.”

Bách Lý Đông Quân quay đầu lại nhìn về phía Yến Lưu Ly: “Chẳng trách toàn bộ con đường đều trở nên kỳ quái như vậy, xung quanh Cố phủ đều đã bị Yến gia khống chế.”

“Ngoài cái khế đất trong tay ngươi, Yến gia vẫn chưa thể chiếm được.” Yến Lưu Ly nói: “Vốn tưởng rằng chỉ không tìm được người, nhưng ngươi lại xuất hiện ngay lúc này. Rõ ràng rất kỳ lạ.”

“Đúng là kỳ lạ, nhưng chắc Yến gia các ngươi cũng không ngờ tờ khế đất này lại nằm trong phủ Trấn Tây Hầu, người tới đây mở quán rượu lại là cháu trai duy nhất của hắn.” Lôi Mộng Sát cười nói.

Yến Lưu Ly sửng sốt: “Người là người của Bách Lý gia?”

Bách Lý Đông Quân cười xấu hổ: “Ông nội ta nổi tiếng tới vậy cơ à?”

“không chỉ có ông nội ngươi, mà đương nhiên rồi, ông nổi ngươi, Sát Thần lão hầu gia là nổi tiếng nhất. Nhưng cha của ngươi, mẹ của ngươi, cậu của ngươi, còn có con rắn trắng đang phơi nắng trên nóc nhà, đều rất nổi danh.” Lôi Mộng Sát vỗ nhẹ lên bả vai Bách Lý Đông Quân.

“Nổi danh theo kiểu gì?” Bách Lý Đông Quân lần đầu rời khỏi cha mẹ đi xa. Ở chỗ bọn họ, ông nội và cha mẹ đều được mọi người tôn kính và yêu mến, nhưng không ngờ ra khỏi Càn Đông Thành vẫn có người biết tên bọn họ.

“Nổi danh giống ngươi ở Càn Đông Thành ấy.” Lúc này người trả lời lại là Thanh Ca công tử, nói xong hắn dừng lại một câu, tiếp đó bồi thêm mấy chữ: “Nghe danh mà sợ vỡ mật.”

Bách Lý Đông Quân cười xấu hổ: “Thôi đừng nhắc tới ta. Ta có một câu hỏi, Yến gia thì muốn thắng được Cố gia, lên làm đệ nhất khu vực Tây Nam này, còn các ngươi muốn tới giúp Cố Kiếm Môn, cho nên các ngươi là kẻ địch mới đúng. Thuộc hạ của tiểu thư Yến gia vừa đánh với các ngươi một trận, sao bản thân cô ấy lại chạy tới bí mật hội họp với các ngươi?”

Lôi Mộng Sát chắp tay: “Câu hỏi hay lắm.”

Thanh Ca công tử Lạc Hiên xoay cây tiêu trúc trong tay: “Ta cũng muốn hỏi.”

Yến tiểu thư bình tĩnh nhìn bọn họ, chậm rãi thốt lên mấy chữ: “Bởi vì... ta yêu hắn.”