Thiên Tài Câu Lạc Bộ ( Bản Dịch )

Chương 1. Khai màn (1)

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 1: Khai màn (1)

“Ý của cậu là… ngày nào cậu cũng mơ cùng một giấc mơ? Và lần nào cũng tỉnh giấc vào lúc 00:42 phút sao?”

Người đàn ông đeo mặt nạ mèo hoạt hình nhìn Lâm Huyền:

“Được đó người anh em! Ở trong mơ muốn giết ai thì giết! Muốn làm gì thì làm! Có thể trải nghiệm các loại trò chơi tìm đường chết! Hizzz… Nghĩ thôi cũng thấy kích thích!”

Cạch cạch.

Người đàn ông lắp đạn vào súng ngắn, lên nòng:

“Tuy nhiên cậu không cần trải nghiệm sự kích thích trong giấc mơ đêm nay, anh đây cho cậu trải nghiệm cảm giác chân thực!”

Hắn ta chỉ vào ngân hàng phía đối diện và nói:

“Đàn em của tôi đã cạy cửa ngân hàng, đi theo tôi!”

Lâm Huyền gật gật đầu, chỉnh lại mặt nạ Ultraman trên mặt và đứng dậy đi theo người đàn ông:  

“Xưng hô thế nào vậy đại ca?”

“Mọi người đều gọi tôi là Đại Kiểm Miêu.”

Người đàn ông nhếch miệng cười, da thịt trên mặt ép chiếc mặt nạ mèo hoạt hình 1D thành 2D:

“Cậu có thể gọi tôi là Kiểm ca.”

“Kiểm ca, nhiệm vụ của tôi là gì?”

“Bây giờ chưa phải lúc một chuyên gia mật mã như cậu ra tay, đi theo tôi, đừng chạy lung tung.”

Bịch bịch bịch…

Tiếng bước chân vang lên, Lâm Huyền chạy chậm theo Đại Kiểm Miêu vào ngân hàng.

“Giải quyết xong hết rồi?” Đại Kiểm Miêu hỏi.

Tên đàn em gật đầu.

Đại Kiểm Miêu chĩa thẳng súng ngắn vào giữa trán tên đàn em…

Pằng!

Máu tươi văng khắp tường!

Hắn ta tiện tay lau họng súng, vỗ vỗ bả vai Lâm Huyền:

“Bây giờ đã ít hơn một người chia tiền, chúng ta có thêm không ít tiền!”

“Hắn ta không phải là đàn em của anh sao?”

“Tên này tay chân không sạch sẽ, để đảm bảo an toàn chúng ta không được giữ hắn ta lại!”

Hai người đi tới một lối rẽ.

Một người đàn ông đeo mặt nạ đang xử lý bảng điện.

“Chưa xong sao?”

Đại Kiểm Miêu thúc giục.

Rắc rắc.

Người đàn ông đeo mặt nạ cắt đứt một dây điện, đưa tay lau mồ hôi:

“Được rồi, hệ thống báo động đã bị xử lý.”

Pằng!

Súng ngắn chĩa vào gáy! Trong bảng điện toàn là máu!

“Không phải chứ đại ca, anh làm vậy khiến tôi cảm thấy rất bất an!”

Lâm Huyền chỉ vào thi thể trên mặt đất:

“Tên đàn em này cũng chân tay không sạch sẽ à?”

Đại Kiểm Miêu hừ một tiếng:

“Tên này tay chân có thể coi là sạch sẽ, nhưng hắn ta quyến rũ chị dâu của cậu! Cậu nói thử xem tôi có thể giữ hắn ta lại không?”

“Làm đại ca khó vậy sao?”

“Đừng để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này! Ít đi một người chia tiền với cậu không vui hơn sao?”

Lâm Huyền đẩy cái tay hắn ta đang ôm mình ra:

“Lát nữa anh sẽ không giết tôi để chiếm hết tiền chứ?”

“Chắc chắn là không rồi!”

Đại Kiểm Miêu vỗ ngực và bụng, sau đó lấy một thứ màu xám được dán sau thắt lưng ra đưa cho Lâm Huyền.

“Đây là cái gì?”

“Thuốc nổ C4.”

Đại Kiểm Miêu chỉ vào kíp nổ và hướng dẫn cho Lâm Huyền:

“Kiểm ca tôi đây làm người thẳng thắn! Chưa bao giờ làm chuyện tiểu nhân! Nếu lát nữa cậu cảm thấy tôi sẽ giết cậu thì cứ nhấn kíp nổ để nổ chết Kiểm ca và cậu! Bây giờ cậu yên tâm được chưa?”

“Được rồi, tôi tin!”

Lâm Huyền giơ ngón cái lên, cầm lấy thuốc nổ C4.

Bịch bịch bịch…

Hai người tiếp tục tiến về phía trước.

Một người đàn ông đeo mặt nạ chạy từ dưới hầm lên:

“Đại ca, em đã cắt đứt đường dây điện chính…”

Pằng!

Một bông hoa máu nở rộ trong đầu.

“Tiểu đệ, tên này…”

“Không sao đâu Kiểm ca.” Lâm Huyền phẩy phẩy tay, tỏ ý mình đã quen.

“Anh cứ nói thẳng với tôi là bây giờ còn mấy người sẽ được chia tiền?”

“Chỉ có 2 ta! Ha ha ha… Chỉ có 2 ta thôi!”

Đại Kiểm Miêu đẩy Lâm Huyền đi nhanh vào trong:

“Cậu nhìn thấy cái khóa nhà kho kia không? Đến lượt chuyên gia mật mã như cậu ra tay rồi đấy!”

Trước mặt…

Là một bức tường dày màu đen, ở giữa bức tường có một cái cửa mật mã màu bạc.

“Mật khẩu là gì?”

“Má! Nếu tôi biết mật khẩu thì cần tìm một tên chuyên gia như cậu làm gì!”

Đại Kiểm Miêu chỉ vào đồng hồ nói:

“Đừng đùa nữa người anh em, tranh thủ đi! Chúng ta còn lại rất ít thời gian! Nếu nguồn điện được bật lên thì hệ thống bảo vệ cũng sẽ tự động báo cảnh sát!”

“Tôi biết anh rất vội, nhưng anh đừng vội.”

Lâm Huyền đến xem cửa mật mã.

Đại Kiểm Miêu đi qua đi lại, khuôn mặt hung dữ nhăn nhó:

“Tóm lại cậu cần bao lâu nữa?”

“10.”

“10 phút?” Đại Kiểm Miêu kinh ngạc hét lên: “Quá lâu rồi!”

“9… 8… 7…”

?

Đại Kiểm Miêu ngạc nhiên nhìn Lâm Huyền chạy nhanh ra ngoài!

Sau đó quay đầu thì nhìn thấy trên cửa dán thuốc nổ C4!

Trên đó còn có ngòi nổ đang cháy!

“Sizzz!”

Hắn ta nhảy bật ra ngoài.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Tiếng nổ chấn thủng màng nhĩ của hắn ta!

Vô số gạch, sắt rơi xuống người!

“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ!”

Đại Kiểm Miêu lau máu trên mặt hét lớn:

“Tôi mẹ nó… không phải cậu là chuyên gia mật mã sao? Cậu giải mã thế à?”

“Anh nói thử xem có hiệu quả không.”

Lâm Huyền bịt tai đi tới, chỉ vào bức tường đổ nát trước mặt:

Chương sau