Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lý Hạo thấy Lý Phong không sao thì nhìn về phía Triệu Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Triệu Thiên Vũ, cảnh giới hiện tại của ngươi là Luyện thể cảnh tầng thứ bảy, muốn chiến đấu thì cứ chiến đấu với ta, đi bắt nạt những người nhà họ Lý khác thì gọi là bản lĩnh gì chứ?”

“Ha ha, Lý Hạo, ngươi không biết có câu gọi là người thắng làm vua sao? Đánh không lại ta thì chỉ có thể nói là bọn chúng không có bản lĩnh.”

Triệu Thiên Vũ hờ hững nói: “Ngươi muốn giao thủ với ta cũng được thôi, chỉ hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng.”

Anh ta nhìn về phía Lý Hạo, sao đó lại nhìn Lý Phong một cái rồi trực tiếp xoay người rời đi.

“Ca, không đối phó với Lý Phong nữa à?” Triệu Thiên Cường nhìn thấy Triệu Thiên Vũ rời đi thì nôn nóng hỏi.

Anh ta rất căm hận Lý Phong, chỉ muốn đánh cho hắn trở thành kẻ tàn phế, nhưng bây giờ gặp lại chẳng làm gì được hắn, trong lòng khó chịu vô cùng.

“Rồi sẽ có cơ hội.”

Triệu Thiên Vũ đạm mạc nói.

Triệu Thiên Cường không dám phản bác Triệu Thiên Vũ, đành phải oán hận nhìn Lý Phong một cái, sau đó rời đi.

Lý Phong híp mắt nhìn Triệu Thiên Vũ, bỗng nhiên quay sang Lý Hạo: “Đại ca, thực lực cụ thể của Triệu Thiên Vũ là thế nào?”

Lý Hạo nghe Lý Phong hỏi thì hơi sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Một năm trước Triệu Thiên Vũ đã đột phá đến Luyện thể cảnh tầng thứ bảy rồi, vừa rồi trong lúc giao thủ, ta cảm nhận thấy thực lực của hắn chắc là đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ bảy trung kỳ.”

“Tầng thứ bảy trung kỳ sao?” Lý Phong nói thầm.

Vừa rồi hắn nhạy bén cảm giác được thực lực của Triệu Thiên Vũ không chỉ là như vậy.

“Ngũ đệ, thực lực của đệ tiến bộ nhanh thật, hiện giờ đã có thực lực Luyện thể cảnh tầng thứ sáu rồi.” Lý Hạo cũng không để ý đến sự dò hỏi của Lý Phong, mỉm cười nhìn hắn.

“Đúng vậy, Ngũ ca, Khai Sơn quyền pháp thức thứ bảy, huynh có bí quyết gì tu luyện Khai Sơn quyền pháp sao?” Lý Nham Thạch cũng nhìn về phía Lý Phong, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

“Bí quyết của ta chính là bốn chữ: Chăm chỉ khổ luyện.” Lý Phong cười, hắn cũng không nói quá nhiều về vấn đề này.

Lý Nham Thạch nghe vậy thì lập tức gãi đầu cười gượng, nếu như bảo cậu ta giống như Lý Phong, mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng, đêm khuya mới ngủ, trời chưa sáng đã dậy thì chẳng thà giết cậu ta đi còn hơn.

Thấy Lý Phong không muốn nói thì nhóm người Lý Hạo cũng không hỏi thêm nữa.

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, mọi người cũng không còn hứng thú tìm kiếm bảo vật nữa, nhanh chóng trở lại nhà họ Lý.

...

Vừa mới trở lại đình viện thì Lý Thiên Dương đã tới tìm Lý Phong.

“Tiểu Phong, cha nghe nói lúc trước con chiến đấu với Triệu Thiên Vũ? Còn đỡ được một đòn công kích của cậu ta?” Lý Thiên Dương nhìn con trai mình, lo lắng hỏi.

“Đúng vậy, thưa cha.”

Lý Phong gật đầu, không ngờ Lý Thiên Dương lại nhận được tin tức nhanh đến thế. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mà Triệu Thiên Vũ chỉ phát huy ra thực lực Luyện thể cảnh tầng thứ sáu nên con mới ngăn cản được.”

“Con có chút thành tựu về Khai Sơn quyền tầng thứ bảy rồi?” Lý Thiên Dương cố nén nỗi kinh hỉ trong lòng, tiếp tục dò hỏi.

“Vâng.” Lý Phong gật đầu.

“Một tháng trước không phải con chỉ mới bắt đầu luyện tập Khai Sơn quyền thức thứ sáu sao?” Lý Thiên Dương không nhịn được hỏi.

Tốc độ tiến bộ của Lý Phong quá nhanh, gần một tháng không những nắm giữ hoàn chỉnh Khai Sơn quyền pháp thức thứ sáu mà còn học được một ít của thức thứ bảy.

Nếu như Lý Phong vốn ở Luyện thể cảnh tầng thứ bảy thì chuyện này có thể lý giải.

Nhưng mà Lý Phong mới ở Luyện thể cảnh tầng thứ tư, thế mà đã nắm giữ hoàn toàn Khai Sơn quyền pháp thức thứ sau, đây quả thực là chuyện vô cùng kinh người.

Tiến bộ là chuyện tốt, nhưng tiến bộ nhanh quá lại khiến ông lo lắng.

“Cha, lúc trước con vô tình đạt được một loại quả ẩn chứa linh lực, sau khi ăn nó thì ngộ tính của con bỗng nhiên tăng lên rất nhiều.” Lý Phong cười nói.

Mấy cuối tuần trước hắn thường xuyên ra ngoài một mình.

“Quả?”

Lý Thiên Dương nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Chẳng lẽ là quả tăng cường ngộ tính?”

Ông nhìn Lý Phong, vui vẻ nói: “Nghe đồn có quả Ngộ Tính, sau khi ăn nó thì sẽ tăng cường khả năng lĩnh ngộ võ thuật các loại. Nhưng loại quả này rất hiếm thấy, hơn nữa cũng phải cần mấy trăm năm mới có thể trưởng thành, ít nhất cũng phải là linh dược tứ phẩm.”

“Có lẽ là vậy ạ.”

Lý Phong cười nói, hắn có thể khẳng định điểm sáng thần bí còn trân quý hơn quả Ngộ Tính gấp nhiều lần!

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, hắn không phải chỉ có chút thành tựu về Khai Sơn quyền pháp thức thứ bảy mà là thức thứ tám!

Ngay cả Lý Hạo đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ bảy mà hiện giờ vẫn còn đang luyện tập Khai Sơn quyền pháp thức thứ bảy.

“Ha ha, đây là cơ duyên lớn. Tiểu Phong, con phải nắm chắc lấy nó.”

Lý Thiên Dương tươi cười, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.

“Hai tháng sau là Dược viên mở ra rồi. Dựa vào thực lực hiện tại của con, hoàn toàn có thể đi vào trong đó tranh đoạt một phen.” Lý Thiên Dương nhìn Lý Phong, cười nói.

“Dược viên?”

Lý Phong nghe vậy thì trong lòng khẽ động, hắn nhìn về phía cha mình, nói: “Cha, cha đang nói đến Dược viên ở mảnh đất hoang phía đông sao?”

“Ừm, đã bốn năm trôi qua, Dược viên cũng sắp mở ra rồi.” Lý Thiên Dương cười nói.

Trong lòng Chu Hạo lúc này xuất hiện rất nhiều tin tức.

Quận Hoang Lâm có chín Dược viên lớn, trong đó có năm Dược viên nằm trong tay nhà họ Lý, bốn Dược viên còn lại nằm trong tay nhà họ Triệu và nhà họ Trịnh.

Trên thực tế, quận Hoang Lâm có mười Dược viên.

Bởi vì tranh đoạt Dược viên đó mà ba nhà Lý, Triệu, Trịnh đã tranh đấu kịch liệt, thậm chí còn có Tiên Thiên cảnh ngã xuống.

Cuối cùng vẫn không ai có thể chiếm cứ được Dược viên đó, ba bên đành phải dừng tay, hơn nữa còn đưa ra ý kiến nhất trí. Đó là ba gia tộc sẽ liên thủ thăm dò, để các tiểu bối tiến vào trong đó.

Căn cứ theo hiệp ước thì nhà họ Lý có thể cho năm người vào trong, nhà họ Triệu và nhà họ Trịnh mỗi nhà bốn người.

“Nhà họ Lý chúng ta có năm người có thể tiến vào, dựa vào thực lực hiện tại của con thì chắc chắn sẽ chiếm được một vị trí.”

Lý Thiên Dương cười: “Tìm được đồ vật thì một nửa cho các con, một nửa nộp cho gia tộc.”

Lý Phong nghe thế thì hai mắt sáng rực lên, tốc độ tu luyện của hắn bây giờ nhanh như thế hoàn toàn là bởi vì điểm sáng thần bí cắn nuốt linh dược rồi tạo ra linh lực thuần túy cho hắn hấp thụ.

Nếu như không có linh dược thì tốc độ tiến bộ của hắn sẽ chậm lại.

Hắn không thể nào vào năm Dược viên của nhà họ Lý, nhưng nếu như được tiến vào Dược viên kia thì hắn sẽ có cơ hội đạt được linh dược!

“Nhưng mà con cũng không cần ôm nhiều hi vọng đâu, Dược viên kia đã bị khai thác nhiều lần rồi, linh dược còn lại bên trong đó cũng không còn lại bao nhiêu, hơn nữa trên cơ bản cũng toàn là linh dược nhất phẩm nhị phẩm các loại. Tiến vào Dược viên cũng cần may mắn, có không ít người chẳng thu hoạch được chút linh dược nào.”

Nếu là Dược viên bình thường thì những linh dược chắc chắn sẽ được gieo trồng cẩn thận, chờ kết hạn rồi lại gieo tiếp, như vậy mới có thể thu hoạch mãi không hết.

Còn Dược viên kia là ba nhà cùng nhau thăm dò, ai phát hiện được linh dược nào đều nhổ sạch tận gốc, làm gì có chuyện mọc lại chứ.

Thời gian trôi qua bao nhiêu năm, mà cứ bốn năm lại thăm dò một lần, có nhiều linh dược đến đâu chắc cũng bị khai quật sạch sẽ rồi.