Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Người trẻ tuổi đó lập tức giằng co: "Không, ta không có điên, ta không có điên, đúng là có người lục tục đi vào căn số 701, người đó chính là hung thủ giết người, nàng không phải tự sát, không phải tự sát, ta không có vấn đề, hôm qua ta nằm ở trên cửa tu luyện, nhìn thấy rõ ràng."

Thế nhưng những cảnh sát đó không nói một lời, bắt lấy hắn dẫn ra ngoài.

Nam tử xem náo nhiệt đó hô: "Người chết Lưu Lệ có thể lục tục được mang đi ra, vì sao hung thủ không thể lục tục tiến vào giết người a? Dựa vào cái gì mà cảnh sát nói người ta điên."

"Hắn không bình thường, ngươi cũng không bình thường a?" Vương Kiến liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi cũng muốn bị mang đi?"

Nam tử trung niên đó lập tức nhìn về phía người trẻ tuổi nói: "Cái tên điên này nên bị mang đi, chắc chắn là ta bị hắn ảnh hưởng, tuyệt đối không thể thả tên điên này ra, nói không chừng hung thủ giết chết Lưu Lệ chính là hắn."

"Ta nói, Lưu Lệ tự sát, vụ án này đã kết." Vương Kiến lập lại một lần nữa.

"Xem ra vụ án tự sát xảy ra ở đây chỉ là trùng hợp mà thôi, không có liên quan gì tới chuyện ta cần làm."

Lý Dịch xem náo nhiệt một mực trầm mặc không nói, hắn chỉ lặng lẽ xách cái túi đi ra khỏi đám người, đi tới tòa nhà số một, vấn đề này không có liên quan gì tới hắn, hắn tới đây chỉ vì kiếm tiền mà thôi, không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết.

"Khu Vượng Môn, tòa nhà số một, căn số 201."

Lý Dịch hít một hơi, hắn đi tới địa chỉ xa lạ đó sau đó gõ cửa phòng bằng gỗ xưa cũ.

Đông đông đông ~!

Tiếng vang trầm muộn quanh quẩn trong hành lang tranh sáng tranh tối, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Nửa ngày.

Cửa phòng bằng gỗ xưa cũ mở ra, ánh đèn màu vàng chiếu ra ngoài đồng thời cũng có một giọng nói vang lên.

"Vào đi." Giọng nói đó cực kỳ trầm thấp.

Lý Dịch hơi khẩn trương đi vào.

Phòng khách bố trí rất đơn sơ, một cái ghế sô pha, mấy cái ghế làm bằng gỗ, cửa phòng ngủ hai bên trái phải đóng chặt, dưới ánh đèn vàng chiếu rọi xuống không gian nơi này có vẻ hơi bí bách.

"Bằng hữu, đừng nhìn, ngươi tới chậm, chỉ còn thiếu một mình ngươi thôi, tất cả chúng ta đều đang đợi ngươi." Có mấy người ngồi trên ghế sa lon, có nam có nữ, người lên tiếng chính là một nam tử trẻ tuổi mặc áo khoác.

Lý Dịch không nói gì, chỉ nhìn người đối diện đang ngồi trên ghế.

Thân thể người nọ ngồi trong chỗ khuất đèn, hắn hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt cực kỳ sáng tỏ, lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như ẩn chứa một loại sức mạnh đặc biệt nào đó khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

"Ta tên là Lão Nha, ngươi tên là Lý Dịch đúng không? Rất trẻ trung, nhìn dáng vẻ của ngươi thì cao lắm là chừng hai mươi, nói nghe coi tại sao ngươi lại muốn nhận nhiệm vụ nguy hiểm này." Người tự giới thiệu mình tên là Lão Nha mở miệng, giọng nói hắn vẫn trầm thấp như cũ, mang tới cho người ta một cảm giác áp bách khó hiểu.

Lý Dịch lấy lại bình tĩnh, sau đó chân thành nói: "Thiếu tiền."

Nam tử mặc áo khoác đang ngồi trên ghế sa lon lập tức cười phá lên: "Nói nhảm, người tới đây nhận nhiệm vụ nguy hiểm này không phải ai cũng thiếu tiền hay sao, thời đại bây giờ mạng không đáng tiền, có rất nhiều người tranh nhau đi bán mạng."

Lý Dịch vẫn không để ý, tiếp tục giải thích: "Cha mẹ ta là người thực vật, đã ngủ mê sáu năm."

"Phụ mẫu đều là người thực vật? Có thể sống sáu năm nói rõ nhà ngươi có hai cái khoang chữa bệnh, một khoang chữa bệnh cho dù là hàng qua tay cũng chí ít giá trị một trăm vạn trở lên, ngươi không giống như là thiếu tiền." Lão Nha lạnh lẽo nói: "Cho ta một giải thích hợp lý, đừng giở trò gian."

"Khoang chữa bệnh hỏng, cần sửa chữa, tiền sửa chữa là năm vạn, số tiền đó ta không bỏ ra nổi, thấy trong nhóm có người giới thiệu công việc nói là sau khi hoàn thành thì có thể nhận được mười vạn, cho nên ta đến thử thời vận ." Lý Dịch trong lòng run lên, lại giới thiệu tình huống cá nhân mình một lần nữa.

Có lẽ là tin tưởng Lý Dịch, hoặc là nhìn thấy vẻ gấp gáp và bất an trong mắt Lý Dịch, hắn đổi giọng sau đó cười một tiếng nói: "Nuôi hai người thực vật sáu năm, cho dù trong nhà có chút vốn liếng thì cũng đã tiêu hao sạch sẽ, lại gặp đến tình huống khoang chữa bệnh bị hỏng, đúng là rất cần có một khoản tiền, dù sao nếu như không có khoang chữa bệnh thì người thực vật sống không quá ba mươi ngày, xem ra ngươi muốn liều một phen vì cha mẹ của mình, rất không tệ, thời đại bây giờ rất ít nhìn thấy người có hiếu như ngươi, nếu như vậy thì ta cho ngươi cơ hội này, lý do của ngươi coi như là hợp lý, ngồi xuống đi."

Lý Dịch nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm sau đó tìm một cái ghế kế bên ghế sa lon ngồi xuống.

"Cuối cùng cũng đủ người, bây giờ nếu ai muốn rời khỏi đây thì có thể đi, ta sẽ không ngăn cản, mười giây sau, ta sẽ bắt đầu bàn giao nhiệm vụ lần này." Lão Nha ánh mắt sáng ngời, lộ ra mấy phần uy hiếp.

Rất rõ ràng là đang cảnh cáo bọn họ nếu như bây giờ không đi thì sau đó muốn đổi ý cũng không được.

Trong phòng khách mờ mờ ảo ảo, tất cả mọi người rơi vào yên tĩnh.

Thời gian một giây một giây trôi qua.

Trong khoảng thời gian này không có ai chọn rời khỏi đây.

"Rất tốt, xem ra các ngươi đều có lý do không thể không liều mạng, nếu đã như vậy thì bây giờ ta chính thức bắt đầu giới thiệu nhiệm vụ." Giờ phút này, Lão Nha đứng lên.

Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ đang đóng chặt bên cạnh cũng mở ra sau đó một nam tử mặc tây trang đi ra, trực tiếp khóa cửa, sau đó giống như là một bức tường cao đứng sừng sững ở cổng, phòng ngừa có người chạy khỏi nơi này.

"Lão Nha, đừng lãng phí thời gian, màu nói chúng ta phải làm cái gì, nếu như chuyện rất khó thì chúng ta không làm được, dù sao chúng ta chỉ muốn kiếm tiền chứ không phải muốn chết, hơn nữa chúng ta đều là người bình thường không có tu hành, những chuyện chúng ta có thể làm cũng rất có hạn." Nam tử mặc áo khoác không khẩn trương một chút nào, chỉ nhếch miệng vừa cười vừa nói.

Lão Nha liếc mắt, sau đó nói: "Ngươi thành thật một chút."

Nam tử mặc áo khoác nhún nhún vai, không nói nữa.