Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 19. Hóa ra là tiền bối đang bồi dưỡng ta

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 Chỉ chốc lát sau, một bữa cơm tối mới lại được bưng đến hậu viện.

 “Nhân loại đáng chết, rốt cuộc muốn nhục nhã ta tới khi nào?”

 Ngao Khánh nhìn thấy một màn này, tức giận muốn sôi máu não.

 “Ta đường đường là người của bộ tộc Phệ Thiên Yêu Lang, sao có thể khuất phục dưới tay của nhân loại các ngươi được?”

 “Ngao Khánh ta hôm nay có chết đói cũng sẽ không ăn một hạt cơm nào của đám phàm nhân các người.”

 “Ùng ục!”

 Vừa dứt lời, bụng lại phát ra âm thanh, hắn nhìn cái bụng lép kẹp của mình, ánh mắt lại không có cốt khí mà nhìn về phía cơm thừa và đồ ăn thừa còn đang bốc hơi nóng kia.

 “Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, ta sẽ phá lệ một lần.”

 Ngao Khánh cắn răng thầm nghĩ.

 “Chỉ một lần.”

 Mắt thấy Dịch Phong và Chung Thanh không ở đây, Ngao Khánh lén lút chạy qua ăn cơm và đồ ăn thừa trên đất.

 “Thật là thơm!”

 “Không thể không nói, món ăn mà tên nhân loại đáng chết này làm đúng là rất ngon.”

 Đồ ăn vào miệng, lòng Ngao Khánh sinh thỏa mãn, nhịn không được khen một câu.

Sau khi ăn như hổ đói xong, hắn vẫn chưa thỏa mãn.

 Đúng lúc này, Dịch Phong bước vào hậu viện.

 “Đúng là con chó không có liêm sỉ, lúc trước còn gào khóc không chịu ăn cơm, bây giờ không phải là đã ăn không còn chút nào sao.” Dịch Phong nhìn phiến đá sạch sẽ, nhếch mép cười nói.

 “Hít!”

 Ngao Khánh nghe vậy lập tức nhếch miệng, tức đến run rẩy cả người.

Bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, tên nhân loại này coi hắn như đồ chơi, dùng cơm thừa cặn bã nhục nhã hắn còn chưa nói, thế mà dám mở miệng trào phúng hắn.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đều không dám động thủ đối với người này.

 Đêm nay, Ngao Khánh càng nghĩ càng hận.

 Ngày hôm sau, khi Dịch Phong đi tới hậu viện, Ngao Khánh trực tiếp nhe răng nanh với Dịch Phong.

 Dịch Phong lườm hắn một cái, hoàn toàn không để ý mà nhấc chân bước vào hậu viện.

 Dù sao cũng nhàn rỗi, nhớ tới con dao phay ở phòng bếp không còn dùng được nữa, thế là hắn chuẩn bị rèn thêm một con dao phay mới.

 Rèn sắt rất mệt mỏi.

 Độ lửa, lực đạo, thành hình đều rất quan trọng, thiếu một thứ cũng không được.

 Cho nên sau khi kỹ năng của hắn lên đến cấp độ cao nhất, hắn không thèm rèn sắt nữa.

 “Ồ!”

 Hắn vốn sợ mệt nên không thích động tay lắm, chợt nhớ tới gì đó, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Ngao Khánh ở một bên.

 Lộ ra một nụ cười đắc ý.

 Nhưng khi nụ cười này đi vào trong mắt Ngao Khánh, quả thực là sởn cả tóc gáy.

 Hắn không biết nhân loại đáng giận này sẽ lại nhục nhã hắn bằng trò gì.

 “Ha ha, đến đây đi!”

 Dịch Phong trực tiếp dắt Ngao Khánh đi tới bên cạnh lò lửa đập sắt, lò lửa có một ống thổi, lúc kéo ống thổi thì lửa to sẽ bốc lên.

 Mà cách Dịch Phong nghĩ ra chính là thay đổi cấu tạo của ống thổi một chút, dùng con chó làm như con lừa kéo ống thổi, hình như có thể tiết kiệm cho hắn không ít sức lực.

 Nói làm liền làm.

 Ống thổi nhanh chóng được Dịch Phong cải tạo xong, sau đó hắn buộc Ngao Khánh vào trên đó. Không biết hắn lấy được một cái xương ống từ chỗ nào, treo ở phía trước miệng Ngao Khánh.

Đây là đạo lý buộc củ cà rốt trước đầu con lừa.

Cứ như vậy, một cái xương ống bị lấy làm động lực động cơ vĩnh cửu, Dịch Phong chơi đùa nó thành hình thành dạng.

 “Ta thực sự là thiên tài.”

 Dịch Phong tự khen mình bằng một nụ cười, đạp một cái vào trên mông Ngao Khánh, thét: “Đi thôi nào.”

 Nhân loại!

 Ta với ngươi không đội trời chung.

 Ngao Khánh oán hận gào thét trong lòng.

 Tại sao lại muốn làm nhục ta như vậy, nếu cứ như thế này thì còn không bằng giết ta đi cho rồi!

Nhưng đối mặt với tử vong, hắn vẫn không có dũng khí đó. Dưới sự bức bách của Dịch Phong, hắn cũng chỉ có thể từ từ kéo ống thổi chuyển động

 Nhưng sự hận thù trong lòng lại càng ngày càng sâu!

Ống thổi dưới sự tác động của Ngao Khánh đã hoạt động. Lửa to bốc lên, Dịch Phong một tay gắp than, một tay cầm búa bắt đầu tạo hình cục sắt nung đỏ trong tay.

 “Rầm!”

 Một cái búa đập xuống, mặt mũi Ngao Khánh vốn đang tràn đầy oán hận lập tức trừng to.

 Trên mặt lộ ra sự sững sờ không thể tin được.

 “Cái này…”

Trên mặt Ngao Khánh lập loè thần sắc không thể tin được.

 Vừa rồi Dịch Phong đập xuống một búa, tia lửa yếu ớt bay khắp nơi. Khi tia lửa này vào trong mắt của hắn thì hóa thành những đốm nhỏ li ti rồi tan ra bốn phía.

 “Hô!”

Đây đâu phải phải là tia lửa?

Đây là ý nghĩa sâu xa của võ đạo!

 Mặc dù hắn là Yêu Tộc nhưng phương thức tu luyện cũng không giống với nhân loại. Thế nhưng đồ vật vượt qua thường quy này vẫn có thể mang đến cho hắn rất nhiều chỗ có lợi.

 Nhất là khi ánh lửa bắn tung tóe lấm ta lấm tấm trên người hắn, quả thực chính là võ đạo tẩy lễ dành cho hắn.

 Giờ khắc này, thương thế nửa năm cũng chưa tốt lên được của hắn lập tức tốt lên hai phần.

 “Rầm!”

 Lại là một nhát búa đập xuống.

 Ánh lửa lại bắn ra tung tóe, rơi vào người Ngao Khánh càng làm cho hắn cảm thấy toàn thân đều thoải mái. 

 Thương thế lại tốt lên phân nửa.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Dịch Phong ở bên cạnh, nhìn rõ ràng là bình thường không có gì lạ nhưng cũng không biết vì sao mà bóng dáng này lại phóng đại vô hạn trong mắt Ngao Khánh, giống như toàn thân đều tỏa ra hào quang tựa như một mặt trời nhỏ chói mắt.