Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khi bước vào cửa, Valhein nhìn thấy hai người bồi bàn cùng nhau quan sát mình.

Hai người đánh giá Valhein từ đầu đến đuôi, một người thì tỏ vẻ kinh ngạc, còn người kia thì bình tĩnh tiến lên.

“Quý khách thân mến, ngài có cần phục vụ không?”

Valhein mỉm cười nói: “Nếu lần sau anh nói “ngài cần phục vụ cái gì” thì sẽ tốt hơn, nhất là khi giới thiệu rượu.”

Không đợi người hầu kịp phản ứng, Valhein tiếp tục nói: “Tôi tìm ngài Kelton lương thiện, tôi muốn bàn chút chuyện làm ăn với ông ấy, nếu anh không có quyền quyết định thì có thể tìm bồi bàn trưởng.”

Vị bồi bàn kia chần chừ một lúc rồi nói: “Ngài chờ một lát.”

Bồi bàn bước ra khỏi đại sảnh, chỉ trong chốc lát sau, anh ta dẫn một người đàn ông trung niên tươi cười đi ra.

Người đàn ông trung niên này ăn mặc giống với hai bồi bàn, thậm chí là hai người đàn ông cường tráng ở bên ngoài, bọn họ không mặc chiếc himation giống Tô Nghiệp mà là mặc áo bào ngắn, vạt áo chỉ đến đầu gối.

Nửa thân trên bên trái của bọn họ bị áo che lại, còn nửa thân trên cùng bả vai phải thì lộ ra.

Dọc theo đường đi, Valhein thấy ngoài áo ionic ngắn ra thì người ta chỉ mặc himation, những bộ đồ này cực kỳ lỏng lẻo, cách mặc cũng vô cùng đơn giản, chỉ là quấn mấy miếng vải lên người rồi thêm thắt lưng. Điều này là dẫn chứng cho câu nói chế giễu quần áo của người Hy Lạp cổ: Một trăm phương pháp mặc khăn trải giường.

“Thật không ngờ mới có mấy năm không thấy mà cậu bé Valhein lại lớn nhanh như vậy.” Người đàn ông trung niên cười sang sảng.

Valhein hoàn toàn quên mất tên của vị bồi bàn trưởng này rồi, cậu hơi mỉm cười rồi đi thẳng vào vấn đề: “Rất vui vì ngài có thể nhớ rõ rôi. Lần này tôi tới đây là vì muốn bàn chuyện làm ăn với ngài Kelton, một chuyện làm ăn có thể làm mức độ nổi tiếng của Dolphin River tăng cao. Tôi tin tưởng ngài Kelton chắc chắn sẽ thích tin tức tốt này.”

Người bồi bàn trưởng trung niên quyết đoán nói: “Được, tôi đưa cậu gặp ngài Kelton.”

Valhein gật đầu đi theo vị bồi bàn trung niên, tránh việc xấu hổ vì không biết tên đối phương.

Vị bồi bàn trưởng trung niên vừa đi vừa nói: “Ôi… tôi đã biết chuyện của bố mẹ cậu, xin hãy nén bi thương. Sau khi bố mẹ cậu rời khỏi Dolphin River thì đã làm rất tốt, ai ngờ khi mượn một số tiền lớn chuẩn bị mở nhà hàng thì lại gặp chuyện không may…”

Hai người nhanh chóng vòng qua nhà ăn rồi đi vào sân vườn.

Một người đàn ông xanh xao vàng vọt, đôi mắt ảm đạm đứng ở trước sân vườn, người nọ cũng mặc áo bào ngắn màu nâu, nhưng kiểu dáng thì không giống, không để trần phẩn vai mà là kiểu ngắn tay, kết hợp với áo choàng ngắn.

Người này treo một cây kiếm ngắn bên hông.

Valhein biết anh ta.

Đây là Hag, chiến sĩ Thanh Đồng, từng làm binh lính, sau khi bị thương thì gia nhập vào vệ quân của thành Athens, cuối cùng trở thành hộ vệ của Kelton. Trong lời đồn của nhân viên nhà hàng Dolphin River, Huck giết ít nhất một trăm người.

Khi hai người đang bước đi, Hag chậm rãi quay dầu. Da của anh ta khô quắt lại như bị hút hơn nửa lượng nước, giống như vỏ cây. Valhein lập tức nhớ lại lượng tri thức về ma pháp ít ỏi của mình, cậu đoán người này hoặc là bị ma pháp làm bị thương nặng, hoặc là xảy ra sự cố khi sử dụng ma dược.

Hag chỉ liếc mắt nhìn Valhein một cái rồi xoay người lại chứ không có tiếp tục nhìn.

“Ngài Hag.” Khi bồi bàn trưởng đi ngang qua Huck thì cúi đầu chào, sau đó tiếp tục đi vào trong.

“Ngài Hag.” Lúc đi ngang qua thì Valhein cũng chào y như vậy.

Hag không xem hai người mà chỉ nhìn bầu trời trên sân vườn, đôi mắt bị bóng của mái hiên bao phủ.

Mùa thu, lá rụng lác đác trên sân vườn.

Bước ra khỏi cửa sân vườn, Valhein nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo bào màu trắng, nằm trên chiếc giường nâu nhạt, đọc sách được làm từ giấy cói một cách nhàn nhã, đôi lúc mảnh vụn của giấy cói rơi xuống, hầu gái bên cạnh sẽ cẩn thận nhặt lên.

Valhein khẽ hít mũi, cậu ngửi được hương trà nhàn nhạt. Cậu nhìn ấm trà trên bàn trà, đây là đồ vật không thuộc về Hy Lạp ở thời kỳ này.

Vị bồi bàn trưởng trung niên chạy qua, sau đó nói nhỏ với Kelton.

Kelton ngẩng đầu rồi đưa cuốn sách được làm từ giấy cói cho hầu gái ở bên cạnh, ông ấy lẳng lặng nhìn Valhein, ánh mắt chứa chút ấm áp.

Valhein nhìn thẳng vào mắt Kelton mà không hề sợ hãi.

Đa số người Hy Lạp nhỏ gầy, nhưng bề ngoài của Kelton lại cao to khỏe mạnh như một pho tượng Hy Lạp. Ông ấy có hốc mắt sâu hoáy, ánh mắt thâm thúy, mũi thẳng phối hợp với mái tóc xoăn màu đen, đủ để trở thành người mẫu điêu khắc ưu tú.

Valhein đột nhiên nhìn chằm chằm ngón áp út trên tay trái của Kelton, chiếc nhẫn hình hai con rắn bạc ngậm ruby khá bắt mắt, khi nhìn một lạt, cậu cảm thấy hơi đau mắt.

Nhưng thứ làm đau mắt Valhein không phải viên ruby to kia, mà là một trong bốn viên lục bảo trên hai cái đầu rắn.

Kelton không đứng dậy, ông ấy lộ vẻ nhớ nhung, nói: “Tôi có nghe đến chuyện của bố mẹ cậu, tôi rất lấy làm tiếc. Bố mẹ cậu là người thạo nghề, mà tôi thì thích ăn bánh mì của bố cậu. Nếu cậu cần giúp đỡ, chỉ cần chuyện tôi có thể làm được thì tôi sẽ không từ chối.”