Thế Giới Chúng Thần (Bản Dịch)

Chương 12. Thành công làm được món ngon

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đến cả dao, nĩa cùng thìa ăn cơm còn không có chứ đừng nói đến máy đánh trứng.

Lúc này người Hy Lạp cổ đại chỉ dùng tay cầm thức ăn, dao chỉ để cắt thịt chứ không trở thành dụng cụ ăn uống. Nơi này có nĩa, nhưng là loại to dùng để ghim thịt nướng.

Còn cái thìa xương này là vật được tạo ra ngẫu nhiên, có sự chênh lệch rất lớn với thìa bình thường. Bởi vì người Hy Lạp cổ chỉ dùng vỏ sò hoặc uống canh từ bát, cũng có thìa, nhưng là thìa lớn dùng để múc canh.

Valhein vừa đánh trứng vừa thở dài, nói: “Thô sơ, quá thô sơ! Nếu để tôi kinh doanh nhà hàng này, tôi sẽ chế tạo một bộ dụng cụ ăn uống vô cùng quý tộc.”

Master không hề bị lung lay, Kelton thì khẽ nhíu mày.

Dolphin River đã là nhà hàng đẹp đẽ nhất của một khu không thuộc quý tộc, rất nhiều vật phẩm được làm theo đồ dùng của quý tộc, ngoại trừ vị trí thì Dolphin River không thua kém bất cứ nhà hàng của đại quý tộc nào.

Đáng tiếc, những quý tộc chân chính chưa từng đến nhà hàng bên ngoài để ăn cơm. Bọn họ chỉ ăn ở nhà, hoặc là đến nhà của quý tộc khác ăn.

Kelton không nói tiếp.

Valhein thấy Kelton không có bất kỳ phản ứng nào, lẩm bẩm: “Thật đáng tiếng, nếu như nhà hàng mới của gia đình tôi được mở, dùng bộ dụng cụ ăn uống mà tôi chế tạo, chắc chắn sẽ thịnh hành toàn Hy Lạp cổ. Tôi thường xuyên nghe thủy thủ của cảng Lion nói chuyện thế giới, Bắc Âu, Ba Tư, Ai Cập, La Mã, chuyện của nơi nào cũng có.”

Kelton khẽ biến sắc, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hỏi: “Bộ dụng cụ ăn uống mà cậu nói, là do cậu tự nghĩ ra?”

“Tất nhiên!” Valhein tự tin nói.

Kelton đang muốn hỏi tiếp, nhưng ông ấy lại đột nhiên tựa lưng vào thành ghế, nở nụ cười lạnh lùng. Nếu như thiếu niên khác nói như vậy thì ông ấy sẽ tiếp tục hỏi, nhưng còn Valhein thì khác, rõ ràng là cậu đang dụ dỗ ông ấy cắn câu.

Valhein nhìn thấy động tác của Kelton, thầm nghĩ ‘tên cáo già nảy’, sau đó nói: “Tôi sẽ tiếp tục học tập ma pháp, sau khi kiếm đủ tiền thì tôi sẽ kết hợp với bạn học quý tộc mở một nhà hàng ở khu quý tộc. Dù sao, tôi cần một số tiền lớn để nghiên cứu ma pháp. Con đường ma pháp cần tiêu tốn quá nhiều đồng vàng.”

Kelton vẫn không hề bị lay động như cũ, ông ấy lẳng lặng nhìn Valhein.

Master không quan tâm đến dụng cụ ăn uống, ông ta để ý đến món ăn hơn, cho nên không ngừng quan sát dung dịch trong bát của sáu người.

Valhein phát hiện Master đang không ngừng quan sát, thầm nghĩ ‘cho dù có là thần cũng không biết đến tác dụng của kết tủa, huống hồ bây giờ còn chưa thực sự bắt đầu.’

Đánh một lúc lâu, Valhein mỏi tay nhưng cậu vẫn chưa ngừng: “Tiếp tục đánh, đây là quá trình khá mệt.”

Năm người kia không nói lời nào mà chỉ tiếp tục đánh lòng đỏ trứng.

Theo thời gian trôi, lòng đỏ trứng gà bắt đầu sền sệt, màu sắc cũng nhạt dần.

Valhein dừng lại, nhìn nằm người khác, há to miệng không nói gì.

Dung dịch của năm người kia tốt hơn!

“Tốt lắm, mặc dù kém hơn tôi một chút… Bây giờ chúng ta tiến hành bước thứ hai, đó là tìm một bát sứ trống, đổ một phần ba dung dịch để dự phòng, nhưng dịch trứng này rất quan trọng nên đừng động vào. Sau đó, bắt đầu đổ dầu ô liu vào bát sứ lúc đầu, nhất định phải đổ từng chút một. Nhìn thấy cái vỏ sò kia không? Một người chỉ được đổ một phần ba, sau khi đổ vào thì tiếp tục đánh, khi nào tôi nói được thì lại rót lượng dầu ô liu giống hệt như vậy…”

Dưới sự chỉ huy của Valhein, đám người tiếp tục đánh dịch trứng.

Sau khi liên tục thêm dầu ô liu, dịch trứng càng lúc càng sền sệt, cuối cùng đến mức độ khó đánh.

“Tốt, hiện tại đổ giấm vào, chỉ cần một phần sáu vỏ sò thôi, sau đó tiếp tục đánh.” Trước đó Valhein không tìm thấy giấm trắng, nhưng chỉ thấy giấm trái cây mà cậu chưa từng dùng, cho nên cậu chọn nó làm vật thay thế nước chanh tốt nhất.

Đầu của năm người tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng bọn họ không dám mở miệng mà chỉ làm theo lời Valhein, bực bội đổ chút nước chanh vào rồi tiếp tục khuấy.

Đột nhiên, Master đứng lên, ông ta kinh ngạc phát hiện một chút xíu nước chanh mà lại làm loãng dịch trứng vốn đang sền sệt.

Tiếp theo, sáu người liên tục lặp lại toàn bộ quá trình.

Nhưng mà, có dịch trứng của hai người càng đánh càng loãn, thậm chí bọn họ còn thêm dầu ô liu khi chưa được Valhein đồng ý.

Valhein thấy vậy thì vội vàng kêu dừng, sau đó bảo bọn họ đổ từng chút dịch trứng thất bại vào bát dịch trứng dự phòng, sau đó đánh liên tục, cuối cùng mới khắc phục thành công.

Sáu người chiến đấu hăng hái liên tục, một tiếng sau, Valhein cũng kêu dừng.

“Được rồi, tôi nếm thử trước.”

Valhein bắt đầu nếm sáu bát dịch trứng, phát hiện có hai bát quá béo, rõ ràng là thất bại rồi.

Cậu đẩy bốn bát thành công lên trước, nói: “Bốn bát này đều thành công.”

Kelton cùng Master đi đến bên cạnh Valhein, nhìn dung dịch trắng ngà tươi mới trong bốn cái bát, hai người lộ ra vẻ mặt tò mò.

Nghi ngờ trong mắt Kelton biến mất, lửa giận trong lòng Master tiêu tán,

Hai người xác định chưa từng thấy loại thức ăn này.

Mặc dù bề ngoài cũng không đẹp lắm, nhưng ít ra thì thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì. Ngược lại, dưới ánh sáng của ánh đèn thủy tinh, nó lại có một vẻ đẹp đặc biệt.

“Đây là cái gì?” Master vội vàng hỏi.