Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hắn lại rút ra thêm được một kết luận, liệu có phải cứ mỗi lần tăng cấp sẽ được chữa lành vết thương không?

Ngoài ra thì trước đó hắn có 255 điểm kinh nghiệm, sau khi giết được hổ thì đạt được 280 điểm nữa, tổng cộng là 535 điểm. Trong đó 500 điểm kinh nghiệm đã được đổi thành 5 điểm thuộc tính.

“Sóng đánh bất ngờ mà cũng lãi phết.”

Tô An Lâm đóng bảng điều khiển lại, chỉ cảm thấy sau khi tăng cấp thì sức lực của bản thân cũng lớn hơn nhiều. Nhưng đây không phải là trọng điểm, quan trọng là cái con hổ bị giết kia kìa.

Triều đình có luật giết được hổ sẽ có thưởng, một đầu hổ được thưởng trăm lượng bạc. Ngoài ra vì để cổ vũ việc giết hổ, triều đình cho phép người săn có thể tự xử lý xác hổ săn được.

Cho nên từ trên xuống dưới của con hổ này đều là của báu đó. Hơn nữa nghe nói thịt hổ có công dụng bổ âm tráng dương, đặc biệt là dương vật hổ có giá trị liên thành luôn. Da hổ thì càng khỏi phải nói, đám quan to quyền quý thậm chí còn từng đưa ra giá năm trăm lượng bạc cho một tấm da hổ trong buổi đấu giá.

Tô An Lâm tính toán qua một chút, nếu không tính tiền thưởng mà chỉ riêng bán con hổ này thôi cũng có thể kiếm được một ngàn lượng bạc rồi.

Có điều giờ hắn chỉ có thể trơ mắt ra, gặp phiền phức rồi.

Con hổ này nhìn qua cũng nặng tới ba bốn trăm cân, sao mà hắn xách về cho nổi?

Bây giờ có đi gọi người trong thôn cũng không ổn, lỡ như xác hổ trở thành mục tiêu của đám động vật hoang dã thì sao bây giờ? Da hổ bị rách rồi thì không còn giá trị gì nữa.

Nghĩ vậy, ma xui quỷ khiến Tô An Lâm thử đưa tay nâng nó lên, ai ngờ lại phát hiện sau khi tăng cấp mình lại khỏe hơn rất nhiều. Tuy không thể nâng hẳn con hổ lên nhưng vẫn có thể kéo nó đi được.

Vì thế Tô An Lâm xé áo mình ra rồi quấn con hổ lại để tránh da nó bị chà rách, sau đó kéo xác hổ trở về.

Vừa mới ra khỏi cánh rừng trời đã tối thui. Cũng may Tô An Lâm đã quen đường, nương theo ánh trăng đi dưới con đường tăm tối.

Hắn không vội nhưng Tô Ngọc Ngọc ở nhà lại sốt ruột sắp ngất. Đứng mãi ở cửa mà vẫn chưa thấy Tô An Lâm quay về.

Nàng vừa mới hỏi vài người, ai cũng nói đã gặp Tô An Lâm từ sáng sớm, biết hắn định đi săn còn khuyên hắn đừng đi nữa, bởi gần đây Lý Thúc nghe được tiếng hổ ở trên núi.

Nghe đến đây Tô Ngọc Ngọc càng sốt ruột.

“Ca sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Càng nghĩ càng lo, nàng vội vàng chạy sang căn phòng bên cạnh.

“Hự hự!”

Tô An Lâm gian nan kéo chân trước của con hổ đi dưới bóng đêm.

“Coi như tập thể dục vậy, giảm mỡ bụng, luyện eo săn, tuyến nhân ngư, mình muốn có hết…”

“Ca ca!”

“An Lâm, An Lâm, có nghe thấy không?”

“Có người tới tìm mình.”

Tô An Lâm mừng rỡ.

“Ta ở đây! Ta ở đây!”

“Trời ơi, thằng nhóc nhà họ Tô vẫn còn sống kia kìa.”

Một người phụ nữ có tuổi thốt lên.

“Ca!”

Tô Ngọc Ngọc vội chạy tới, chạy tới nỗi vấp té, bùn văng cả lên mặt. May là ngã cũng không đau lắm, nàng lập tức đứng lên lau mặt rồi lại chạy tiếp.

“Chạy chậm thôi.”

Tô An Lâm vội nhắc nhở.

“Thằng nhóc nhà họ Tô đâu rồi, mau qua đây.”

Trưởng thôn Hoàng Hữu Tài hô lên.

“Ối, bên cạnh thằng Tiểu tử Tô gia có cái gì vàng vàng bự chảng vậy?”

Một người dân trong thôn tinh mắt nhận ra điều kỳ lạ.

“Hình như là hổ đó.”

Một người phụ nữ kêu lên.

“Sao có thể chứ, nếu là hổ thật thì sao trông thằng nhóc nhà họ Tô kia vẫn còn khỏe như vâm thế?”

“Đúng đúng đúng.”

“Không phải, tôi thấy giống hổ thật ấy.”

Một số người trong thôn giơ bó đuốc trong tay, tất cả bọn họ đều là do Tô Ngọc Ngọc kêu tới. Có vài người rất sợ hổ nên lúc đầu không chịu, sau đó Tô Ngọc Ngọc nói chỉ cần đi đến ruộng thôi chứ không cần phải lên núi. Mọi người thấy Tô Ngọc Ngọc tội nghiệp quá, thấy trưởng thôn triệu tập người thì cùng đi tìm Tô An Lâm.

Thật ra lúc tới đây đã có nhiều người chẳng ôm hi vọng gì rồi, không ngờ người ta lại không sao hết, xem ra là chưa kịp ăn.

“Úi trời, hình như là hổ thật.”

Đột nhiên có người phát hiện ra điều kỳ lạ, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

“Phụ nữ đã kết hôn mau chạy đi, có hổ, có hổ đó.”

“Á…”

“Là hổ thật.”

“Mọi người đừng cuống!”

Tô An Lâm kêu lên.

“Hổ bị ta giết rồi, ta giết nó rồi, đây là đầu của con hổ đó.”

“Cái gì?”

Mọi người đứng ngây ra, đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.

Tô An Lâm chủ động đi tới bên cạnh Tô Ngọc Ngọc, nhận lấy bó đuốc rồi chĩa vào xác hổ.

“Mọi người nhìn mà xem, con hổ này bị ta giết rồi.”

Trưởng thôn Hoàng Hữu Tài kéo một thợ săn là Lý Thúc đang định trốn lại.

“Chạy gì chứ, con hổ đó chết rồi.”

“Sao có thể chứ, con hổ lợi hại biết bao, sao lại chết được…”

Lý Thúc nói xong thì thấy cái xác hổ nằm bên cạnh bó đuốc của Tô An Lâm vẫn không hề nhúc nhích, bấy giờ mới ngẩn người:

“Đúng là không nhúc nhích gì kìa.”

“Mau lên, lần này thì thằng nhóc nhà họ Tô nổi tiếng rồi.”