Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Người đào đập chứa nước cũng đã sớm về hết, Bách Nguyệt chỉ có thể ủ rũ trở về nhà tranh.

Đang chuẩn bị đi ngủ, thì lại bị kêu đến nhà cha mẹ nuôi.

Hiếm thấy, hôm nay đốt hai ngọn đèn, trừ cha mẹ nuôi và đám con gái của họ ra, còn có một bà cụ hút thuốc lào, họ nói có chuyện tốt muốn nói với cô.

Chuẩn bị gả cô đi.

Ông mai vừa nhìn thấy Bách Nguyệt lại đây, bảo Bách Nguyệt xoay hai vòng, nhìn cô như là mua bán gia súc vậy, đánh giá một lượt thì bắt đầu chê bai: “Quá gầy, không dễ sinh đẻ.”

Cha nuôi vội vàng khom lưng cúi đầu, hai tay xoa xoa, cười làm lành nói: “Đúng là có chút gầy.”

Bách Nguyệt trước sau vẫn đứng ngây ngốc trước cửa, cúi đầu tùy ý bọn họ đánh giá chính mình.

Ông mai lại bắt bẻ mà chỉ trỏ Bách Nguyệt, ép hỏi cha nuôi: “Đây chính là một đứa ngốc nhỉ.”

Nụ cười trên gương mặt cha nuôi sắp biến mất, cố gắng chống đỡ nói: “Sẽ không bỏ trốn, đây chính là con gái nhà lành, này Bách Nguyệt, mày có làm chuyện quan hệ nam nữ không.”

Bách Nguyệt vô cùng nghiêm túc mà lắc đầu.

Ông mai lại bắt đầu xoạch xoạch hút thuốc lá sợi, nhìn chằm chằm Bách Nguyệt.

Cha nuôi luôn mãi bảo đảm con gái nhà họ Bách đều là băng thanh ngọc khiết, không làm quan hệ lung tung rối loạn gì, để ông mai yên tâm.

Ông mai thấy cha nuôi có lòng thành như vậy, cuối cùng cũng gật đầu.

Bách Nguyệt nhớ rõ, ở kiếp trước chính là ông mai này làm mai cho mình, là làm mai mối gả chồng, không phải bán cho gã trung niên độc thân.

Cha nuôi nghẹn một vố, muốn hung hăng đòi một số tiền sính lễ lớn từ người Bách Nguyệt.

Ông mai là dẫn theo nhà trai cấp điều kiện lại đây, muốn nói thành việc này, tự nhiên phải nói rõ điều kiện của hai bên. Ông mai cũng không phải đèn cạn dầu, chỗ này bắt bẻ chỗ kia bất mãn.

Hai người kia nói đến miệng khô lưỡi khô, mỗi một hào mỗi một cắc đều phải so đo, có đôi khi kích động còn tức giận to tiếng.

Nếu nói Bách Nguyệt phản khảng chuyện này sao?

Không phản kháng.

Cô lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống, ngáp một cái, nhìn thấy hai người họ vì tiền sính lễ mà tốn không ít miệng lưỡi, nước miếng cũng sắp khô, cuối cùng cũng đưa ra một con số làm hài lòng hai bên.

Rất mệt, hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành xong việc này.

Bách Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt mang theo mê mang nhìn hai người bọn họ, đột nhiên hỏi lại: “Hay là đừng nói chuyện nữa, con không làm chuyện... quan hệ nam nữ hỗn loạn gì.”

Bách Nguyệt nhíu mày, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Chồng con nghe xong sẽ không vui.”

Lời này vừa nói ra, cha nuôi và ông mai đều ngây ngẩn cả người.

Đặc biệt là người mai mối, ngay từ đầu ông ta còn không kịp phản ứng lại, vừa hiểu ra lập tức trong lòng lửa giận phừng phừng xông thẳng lên não.

Ông ta làm nghề mai mối kiếm chút tiền nuôi gia đình sống qua ngày, vừa nãy còn vô cùng hào hứng tốn nước bọt cả tiếng đồng hồ, mắt thấy tiền sắp rơi vào túi mình, ai ngờ cái kết lại thành ra như vậy.

Chính mình là tới tìm các cô gái còn trẻ chưa chồng, chứ không phải tới tìm một người đã kết hôn, lão Bách tưởng lừa tiền sính lễ sao!

Dưới ánh đèn dầu mù mịt càng làm nổi bật gương mặt đang xấu xí như quỷ dạ xoa của ông mai, trên trán gân xanh giần giật, từng sợi nhô lên giống như bên dưới lớp da ông ta là những con giun bò lúc nhúc.

Ông ta quay sang lão Bách chửi ầm lên: “Chuyện này là sao?”

“Không phải ông nói con gái cả nhà ông vẫn còn trong trắng, chưa gả cho ai à?

Ông ta rít thuốc sùng sục, đè xuống cơn tức trong lồng ngực, giống như nhắc nhở mà nói sâu xa: “Người ta bỏ tiền ra là muốn cưới một người vợ trong sạch về nhà, ông hiểu không?”

Lão Bách vội vàng kêu oan uổng, dựng thẳng ba ngón tay thề với trời, hận không thể mọi tim ra để chứng minh: “Trong phạm vi mười dặm này, ông có thể đi hỏi thăm bất cứ nhà ai, Bách Nguyệt nhà tôi chưa từng lấy chồng, nó chỉ là đầu óc không thông minh lắm mà thôi.”

Ông mai bị chơi một vố, không giống như trước kia lão Bách nói cái gì thì lập tức tin cái nấy, ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại giữa hai người.