Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lương Cừ cẩn thận cảm nhận, phát hiện phía trong bùn quả nhiên có chỗ từng bị xới lên, lộ ra mấy miếng củ sen đã bị gặm qua.

Phiền toái rồi đây.

Nếu lấy đi củ sen, Trư Bà Long đang nằm đó tuyệt đối sẽ không đồng ý, đối phương hiển nhiên đã làm ổ ở đây.

Có lẽ cũng không phải không thể thử?

Lương Cừ suy nghĩ một lúc, cảm thấy việc này không phải không thể làm.

Cũng chẳng phải hắn bị mỡ heo che mất con mắt, kiếp trước, hắn thích xem kênh về sinh tồn nơi hoang dã của một người tên là Tất Phương, cho nên hắn có được những hiểu biết nhất định về rất nhiều loài sinh vật, biết rằng cá sấu có một nhược điểm trí mạng, đó chính là lực cắn của nó cực kì mạnh, nhưng lực kéo lại vô cùng yếu.

Nếu người trưởng thành dùng một tay ôm trọn cái miệng của nó, nó liền không thể há miệng ra nổi, một thân chiến lực cuồng bạo coi như đã bị phế bỏ hơn phân nửa.

Chẳng qua, trong giới sinh vật, cũng chỉ có nhân loại mới có thể nắm lấy đồ vật một cách chính xác, đến ngay cả vượn và khỉ vì ngón tay cái ngắn mà cũng không thể nắm bắt một cách chính xác được, do vậy, mới khiến cho cá sấu trong tự nhiên trở nên vô địch như vậy.

Như con cá sấu ‘nhỏ’ trước mắt này, chỉ dựa vào năng lực điều khiển nước của Lương Cừ cũng đủ để áp chế nó rồi.

Hơn nữa, giờ đã là cuối tháng mười, dưới nước khá lạnh, đối với động vật máu lạnh như cá sấu càng vô cùng bất lợi, hành động sẽ trở nên chậm chạp hơn rất nhiều so với ngày hè, nói không chừng, con cá sấu này còn đang ngủ đông, cho nên mới không phát hiện ra có sinh vật khác tới gần nó.

Thiên thời, địa lợi, nhân hoà đều đủ cả, nếu vẫn thờ ơ làm thinh thì thật không nên.

“Nếu có thể khống chế được nó thì tốt rồi, một con cá sấu lớn như vậy, ngày thường cũng có thể giúp mình bắt cá, mình không cần mỗi ngày phải xuống nước, có thể ngồi mát ăn bát vàng, suốt ngày phải xuống nước bắt cá thật quá phiền phức, mình cũng không phải thật sự muốn làm một lão ngư dân”

Con người luôn là được voi đòi tiên, hắn cảm thấy mình có khả năng không chế được con Trư Bà Long trước mắt này, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ càng thêm lớn mật.

Dường như để đáp lại ý tưởng này của hắn, Trạch Đỉnh trong đầu đột nhiên chấn động, một phù văn kỳ quái trên thân Đỉnh đột nhiên sáng lên, rất giống với chữ Thủy được viết theo kiểu chữ Giáp Cốt.

Càng nhiều tin tức hơn rót vào trong đầu hắn.

Huyết…Phù…Khống chế thủy tộc…Dùng máu tươi viết chữ Thủy lên trên người thủy tộc, có xác suất trở thành chủ nhân của nó?

Tuyệt đỉnh, Trạch Đình còn có loại năng lực này nữa sao?

Tiếp nhận xong tin tức, Lương Cừ liền cảm thấy trước mặt sáng ngời, hắn thầm nghĩ, Trạch Đỉnh này có lai lịch đỉnh quá chừng, nếu để nó ra bên ngoài, không khéo sẽ tranh cướp nhau đến sứt đầu mẻ trán mất.

Đã vậy hắn càng không thể buông tha cho con Trư Bà Long này, nó sẽ trở thành một thủ hạ đắc lực của hắn, hơn nữa, cá sấu có bốn chân, sẽ càng linh hoạt hơn so với việc chọn các loài cá khác làm thủ hạ.

Sau khi đã hạ quyết tâm, Lương Cừ tìm thấy một cục đá có góc cạnh ở đáy sông, lớn gần bằng đầu người, sau liền thử mang nó tới gần chỗ con Trư Bà Long đang ẩn náu trong bùn, sau khi xác định được vị trí của miệng nó liền dùng sức nện xuống.

Nước sông được hắn khống chế mở ra, giúp giảm lực cản cho cục đá, cục đá phá vỡ dòng nước xiết cuồn xuộn, đánh trúng con Trư Bà Long đang ngủ say kia.

Thời tiết lạnh dần, máu huyết lưu thông trong cơ thể cá sấu cũng trì trệ, huống chi nó còn bị đánh lén lúc đang ngủ say, trong nháy mắt liền cảm thấy một cơn đau nhói.

Có cơ hội!

Lương Cừ lao lên, hắn vọt về phía sau con Trư Bà Long, đè lại cục đá ngay chỗ điểm mù mà mắt nó không thể nhìn thấy được, gân xanh trên cánh tay phải nổi lên toàn bộ, ngón tay trái lướt qua góc sắc của cục đá, một vài giọt máu tươi liền vẩy ra, rải rác ở trong nước.

Máu tươi lượn lờ trong nước, Trư Bà Long ngửi thấy mùi máu tanh, hung tính liền nổi lên, cố gắng vặn vẹo cơ thể, ý đồ muốn há miệng cắn xé, nhưng còn chưa chờ nó mở miệng ra, một dòng nước đã bao lấy hàm trên cùng hàm dưới của nó.

Bị cục đá đè lên, rồi lại bị dòng nước khống chế, Trư Bà Long căn bản không thể há miệng ra, chỉ có thể điên cuồng giãy giụa cơ thể, cái đuôi cứng rắn như gang liều mạng quất lên cục đá.

Toàn thân trên dưới cơ thể Lương Cừ đều căng ra, tựa như một cây cung bị kéo giãn đến cực hạn, tất cả các cơ bắp đều trói chặt vào nhau, mạch máu sôi sục, gắt gao áp chế lấy con Trư Bà Long này.

Mồ hôi lạnh tuôn ra, rồi nhanh chóng bị dòng nước cuốn đi, hắn đã thao túng dòng nước hai mươi cân hai lần liên tiếp, thể lực đã tiêu hao cực lớn, nhưng hắn không dám nghỉ ngơi, ba ngón tay đang chảy máu nhanh chóng xẹt qua phía sau lưng Trư Bà Long.

Máu tươi tuôn ra từng đợt, dưới tác dụng của một cỗ sức mạnh kì lạ mà ngưng tụ lại với nhau, không hề tiêu tan đi, theo dấu ngón tay của hắn in lên phía trên lớp vảy.

Huyết quang nở rộ trong bóng đêm, con ngươi dựng đứng của Trư Bà Long trong thoáng chốc liền giãn ra, một cỗ sức mạnh tinh thần mạnh mẽ tiến nhập vào trong đầu Lương Cừ.

Nếu việc khống chế dòng nước làm tiêu hao cực nhiều thể lực, vậy thì lúc này, việc khống chế Trư Bà Long lại là tiêu hao về mặt tinh thần, tựa như một người thức trắng mấy đêm liền, lại bị bắt phải làm mấy bài thi toán, đầu Lương Cừ lúc này đã trở nên vô cùng đau nhức, suýt nữa thì ngất đi.

Nhưng may mắn thay, thú vật chung quy vẫn chỉ là thú vật, sao có thể địch nổi trí lực của con người.

Chỉ sau mấy lần hô hấp, một kết nối tinh thần kỳ diệu xuất hiện ở trong đầu của hắn.

Ánh mắt đờ đẫn của Trư Bà Long lại một lần nữa trở nên linh hoạt, nhưng lúc này, nó không còn hung dữ nữa mà lộ ra một chút linh động.

Trạch Đỉnh lại lần nữa tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

[Đã khống chế được Thủy Thú – Cá sấu Thái Hoa, Có thể tiến hóa]

Thần sắc Lương Cừ trở nên vui mừng khôn xiết – Thành công rồi!

Trư Bà Long sao?

Chấp nhận làm chó đi!