Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Có được bàn tay vàng, Lương Cừ không thể nào an tâm đi ngủ được nữa.

Vốn hắn không biết đánh cá, thậm chí còn đang khổ não vì vấn đề sinh kế, bị người xung quanh xa lánh, nhưng giờ chỉ cần dựa vào 5% năng lực Thuỷ Hầu Tử, trong thị trấn Nghĩa Hưng này, ngư dân có thể vượt qua hắn đã không nhiều.

Tháng ngày tươi đẹp của hắn sắp đến rồi!

Đi bến tàu!

Đêm đen gió lớn, những toà kiến trúc bên đường sắp xếp theo trật tự.

Lương Cừ nhìn xung quanh, đánh giá thế giới xa lạ này.

Toàn bộ thị trấn Nghĩa Hưng, về mặt ý nghĩa, chỉ có nơi này là con đường chân chính, từ trung tâm thị trấn nối thẳng đến bến tàu Thượng Nhiêu, trên đường lát đá xanh chỉnh tề, còn lại chỉ có bùn vàng bị ép từ đế giày ra, hơn nửa số nhà dân đều xây dọc theo con đường này.

Là một địa phương nho nhỏ thật sự.

Theo những gì Lương Cừ biết, bên cạnh thị trấn Nghĩa Hưng có một thị trấn lớn phồn hoa, lại đi lên trên nữa còn có huyện, châu, phủ.

Hắn không cảm thấy kỳ quái, thế giới này rõ ràng là thế giới cổ đại, thị không thể lớn hơn huyện, mà khu dân cư dần dần tụ hội lại như khu chợ, tựa như ‘Tăng Đầu Thị’ trong Thuỷ Hử, nói là thị trấn nhưng thực ra chỉ là một vùng quê nhỏ ở gần sông, kiếm ăn từ sông.

Đợi sau này hắn có năng lực, nhất định sẽ ra ngoài nhìn ngắm thế giới này!

Đến bến tàu, Lương Cừ thở hổn hển men theo bờ sông mà quét mắt nhìn mặt nước, khi đến cạnh một bãi cạn nào đó, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một đạo linh quang, ánh mắt hắn dán chặt vào một nơi nào đó.

Một con cá nhỏ to bằng đầu ngón tay cái đột nhiên nổi lên trên mặt nước để thở.

Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Lương Cừ vậy mà lại đưa tay ra thử muốn tóm lấy con cá nhỏ to gan này.

Cá nhỏ phản ứng nhanh nhạy, bị kinh sợ xong liền chạy mất, nhưng chỉ trong phút chốc, áp lực nước quỷ dị từ bốn phương tám hướng ập lên nó, đợi đến khi áp lực nước biến mất, cá nhỏ muốn trốn thoát đi thì nó mới nhận ra mình đã nằm gọn trong bàn tay Lương Cừ.

Quả nhiên lợi hại!

Lương Cừ vốc một ít nước trong vắt, nhìn cá nhỏ bơi lợi trong tay, đôi mắt hắn liền rực sáng.

Hắn liếm môi, bàn tay cho vào trong nước, trong chớp mắt, khi bàn tay ngập nước, tiếp xúc với nước hồ, cá nhỏ liền quẫy đuôi muốn chạy trốn, nhưng chẳng mấy chốc áp lực nước lại ập đến, nó lại bị tóm vào tay.

Sau bốn năm lần như vậy, Lương Cừ mới đứng dậy.

Với một con cá nhỏ to bằng ngón tay cái, chỉ cần dòng nước cực nhỏ đã có thể khống chế được nó, tiêu hao thể lực cũng không nhiều, nhưng trong thời gian ngắn mà phải dùng đến một dòng nước lớn thì khó mà trụ được.

“Chỉ tiếc độ dung hợp của Trạch Linh quá thấp, phương thức khống chế dòng nước cũng vô cùng thô sơ, chỉ có thể đè ép, không thể biến thành đao nước, càng khỏi nói đến việc khống chế huyết dịch, nhưng về sau chắc hẳn có thể làm được”

Trong bãi lau sậy, Lương Cừ cởi quần áo xong liền chầm chậm xuống nước.

Vừa xuống nước, hắn liền cảm thấy bất đồng – không lạnh!

Giữa đêm thu, nước trong sông đáng ra phải lạnh thấu xương, ‘phụ thân’ của hắn chính là vì xuống nước, bị phong hàn nên mới chết.

Đây là chỗ tốt của việc thân với nước sao? Lương Cừ buộc gọn tóc, lao mạnh xuống sông.

Sóng nước lan ra, ánh trăng tan nát.

Toàn thân hắn hoàn toàn chìm vào trong nước, cảm giác thân thiết khó mà hình dung lan tràn, vậy mà lại mang lại cho hắn ảo giác được quay về thế giới ban đầu.

Nghĩ đến cảm giác hạnh phúc khi dùng 1 đồng tiền đi xe bus là đã có thể ngồi xe đến công viên thành phố xem mặt trời lặn, xem xong về nhà nằm rúc trên sô pha ăn mì, Lương Cừ mất hồi lâu mới hồi thần lại.

Vì để sống tốt hơn!

Hắn thu liễm tâm tình, tập trung tìm cá.

Dưới nước tối tăm mà sâu thẳm, chỉ dựa vào cảm giác, cách đó 5 mét Lương Cừ đã cảm nhận được có vật sống đến gần, nhưng loài cá nếu muốn cảm thấy hắn thì phải trong phạm vi 1.5 mét.

Dọc đường, Lương Cừ ‘thấy’ rất nhiều loại cá, nhưng đều không bán được giá cao.

Hắn vừa ăn bánh nướng xong, cho nên không quá đói bụng, sự suy yếu trong thân thể này là do tích luỹ theo thời gian, ăn một bữa cũng không đủ để béo lên nên hắn cũng không thử bắt lấy nhưng con cá không đáng tiền này.

Liếc nhìn một vòng, lấy hơi xong Lương Cừ cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu thích hợp.

Một con cá đù vàng to ngang cánh tay của người trưởng thành, nặng khoảng 3 cân.

Cá đù vàng cũng là loại cá chỉ riêng Giang Hoài mới có, tác dụng bồi bổ dinh dưỡng không quá nổi bật nhưng thịt cá đủ tươi ngon, nhiều người sành ăn sẽ mua với giá cao, con trước mặt này cũng phải bán được 70 đến 90 văn tiền.

Tục ngữ có câu, một cân cá mười cân lực, đây chính là giới hạn năng lực khống chế nước của Lương Cừ.

Đặc biệt là loại cá không vảy như cá đù vàng, không giống các loài cá khác, trơn trượt khó bắt.

Nghĩ đến đây, Lương Cừ liền cẩn thận tiếp cận, bơi đến phạm vi khoảng 1.5 mét, sau khi đến khoảng cách ẩn nấp tối đa, hắn liền đột nhiên lao ra.

Cá đù vàng bị doạ sợ, muốn bỏ chạy, nhưng năm ngón tay Lương Cừ khum lại, áp lực nước từ bốn phương tám hướng đột nhiên giam cầm nó yên tại chỗ, không thể cử động.

Hắn bơi về phía trước, năm ngón tay như móc câu mà tóm lấy con cá đù vàng không vảy, đem theo cá ngoi lên mặt nước, sau liền xâu lá lau sậy qua mang cá.

Tám mươi văn tiền đến tay rồi!