Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Ầm, ầm, ầm”

Tiếng đập cửa đánh gãy ảo tưởng của hắn, Lương Cừ kinh ngạc đứng dậy, không phải lại là Trịnh Hướng đấy chứ?

“Ai vậy”

“Là ta”

Người tới nói chuyện không đầu không đuôi nhưng Lương Cừ nghe thấy giọng nói này liền vội vàng dậy mở cửa, hắn nhớ rõ giọng nói này, không thể quên được.

Vừa mở cửa ra, Lương Cừ chỉ thấy Trần Khánh Giang đen mặt nhét một cái túi vải nhỏ cho mình, xong liền xoay người đi luôn, không nói một lời nào.

“Trần thúc! Đây là?”

Lương Cừ còn chưa kịp đuổi theo, bóng lưng kia đã trở về nhà, hắn đành phải mở túi ra nhìn, kinh ngạc phát hiện ra trong đó toàn là gạo, số lượng còn không ít.

Trong nháy mắt, hắn liền hiểu ra.

Vì để có thể bán được thêm chút tiền, Trần thúc mỗi ngày đều phải đi thêm mười mấy dặm lên trấn trên bán cá, tính tình lại thành thật, sợ là hoàn toàn không hề hay biết hắn đã có bản lĩnh để tự nuôi sống chính mình, vẫn nghĩ mình sinh hoạt khó khăn như trước đây.

“Cái này…không cần thiết”

Lương Cừ thở dài, ân tình một chiếc bánh của Trần thúc hắn không bao giờ dám quên.

Nếu không có cái bánh kia, hắn có khả năng đã sớm chết đói ở trong nhà rồi, chỉ vì kế hoạch học võ, rồi tiền thuế phải nộp cho nên vẫn chưa có thời gian để làm điều gì khác.

Vậy tiếng tranh cãi khi nãy là của Trần thúc và thê tử sao?

Lương Cừ vô cùng hổ thẹn.

Trần Khánh Giang sau khi đưa gạo xong liền về nhà, bầu không khí trong nhà vẫn trầm mặc như cũ.

Thê tử A Đễ của hắn ngồi một mình giận dỗi ở góc tường, cũng không thèm liếc mắt nhìn trượng phu mình một cái, chỉ vùi đầu may vá. Chuyện tặng gạo này, nếu là lúc bình thường nàng cũng không phải không chịu, nhưng đứa con nhó vừa mới bị bệnh mấy hôm trước, tuy đã khỏi hẳn, nhưng số tiền tích cóp cũng chẳng còn, cuối thu này còn phải nộp thuế nữa, thuế của ba người liền!

Này chẳng phải là giả làm trang hảo hán sao?

Trong lúc nhất thời, hai người cũng chẳng thèm nói chuyện với nhau.

Ánh nến trong phòng lay động, chiếu cho vách tường trở thành một mảng đỏ âm u.

Một lúc lâu sau, Trần Khánh Giang đột nhiên đứng dậy, ánh nến bị áp lực gió đè xuống, lung lay đến mức khiến cho A Đễ giật mình suýt chút nữa đâm kim vào tay, nàng giận dữ ngẩng đầu lên, lại không ngờ đột nhiên bị bế xốc lên.

A Đễ ngây người, vô cùng bối rối và xấu hổ:

“Ngươi lại muốn làm gì vậy hả?”

Trần Khánh Giang ôm lấy vợ mình, cúi đầu thổi tắt ngọn nến, trầm giọng nói:

“Đi ngủ!”

“Đứa lớn đứa nhỏ còn đang ngủ đấy”

“Hai con heo con, sợ cái gì?”

Đầu óc A Đễ trở nên trống rỗng, khuôn mặt đỏ bừng, đâu còn nét bực bội lúc trước nữa.

Đối phó với nữ nhân, nên làm như vậy.

….

Ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh truyền ra từ trong phòng, Lương Cừ thu hồi ý đồ đưa tay ra gõ cửa, vẻ mặt xấu hổ.

Hắn vốn muốn sang nhà xin lỗi, vì hắn mà phu thê hai người cãi nhau đến cùng cũng không hay, kết quả lại bắt gặp sự việc xấu hổ như vậy.

Lương Cừ chỉ có thể xách theo bao gạo trong tay về nhà, chờ ngày mai lại nói sau.

Nửa tháng tiếp theo, Lương Cừ đều bán cá cho trại cá, dần dần bắt đầu tăng lên giá trị đánh bắt cá hàng ngày của chính mình.

Từ 40 văn dần tăng lên 80 văn, trở thành một tay đánh bắt cá giỏi trẻ tuổi đầy hứa hẹn.

Ngư dân bình thường mỗi ngày đánh bắt cá thu về khoảng 60-70 văn, còn đối với ngư dân có kinh nghiệm lâu năm như Trần Khánh Giang, mỗi ngày có thể thu về 80 văn, những tay đánh bắt cá giỏi cá biệt mới có thể thu về 100 văn.

Lương Cừ mới chỉ 15-16 tuổi đã đạt được trình độ như vậy, hiển nhiên là tương đối lợi hại, trong lúc nhất thời, hắn đã có chút thanh danh ở trên bến thuyền.

Ai nấy đều kinh ngạc, một cô nhi vậy mà có thể làm được đến mức này.

Càng không ngờ, ngoại trừ khiến những ngư dân khác đỏ mắt ghen tị ra, Lương Cừ còn ngoài ý muốn mà được bà mối ưu ái…

“Đã nói ta tạm thời không có kế hoạch thành hôn rồi mà”

Lương Cừ nhanh chóng cởi bỏ dây thừng, chèo thuyền ra khơi dưới ánh mắt thất vọng của bà mối.

Bóng lưng kia rời đi có chút vội vàng, ngư dân trên bờ thấy vậy chỉ nghĩ Lương Cừ đang thẹn thùng, sôi nổi cười nhạo hắn:

“Đừng làm khó A Thủy nữa, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi!”

“Sợ là còn không hiểu nữ nhân tốt ở chỗ nào!”

“Đáng tiếc, chi bằng giới thiệu cho ta đi?”

“Cái lão vô lại nhà ngươi, cút ra chỗ khác đi!”

Lương Cừ trăm triệu lần không ngờ rằng, sau khi chính mình thể hiện ra ‘thiên phú đánh bắt cá’ ở trên bến thuyền, tự nhiên lại trở thánh miếng bánh ngon ở trên thị trường kết hôn, sau khi nhanh chóng chèo thuyền đến khi không nhìn thấy bến thuyền nữa, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chờ đến khu vực có củ sen, hắn dùng mái chèo vỗ lên trên mặt nước.

Không Thể Động với hình thể to lớn chậm rãi trồi lên mặt nước, sau khi nhìn thấy con thuyền liền lắc lắc cái đuôi, một đôi móng vuốt đặt lên trên mép thuyền.

Lương Cừ nhìn thấy bốn bề vắng lặng, hắn cầm lấy lưới đánh cá cùng với bong bóng lợn đã rót đầy không khí bên trong, lặn xuống dưới nước.

Một người một thú, ở trong nước tìm kiếm thân ảnh của A Béo.

Lương Cừ mỗi ngày tối đa có thể đánh bắt được số cá có giá trị khoảng 150 văn, nhưng bán ra bên ngoài chỉ có thể để ở mức là 80 văn, bởi vậy thời gian còn lại hắn đều dùng để tìm kiếm Bảo Ngư, Nheo Béo càng không được nhàn rỗi.

Nhưng Bảo Ngư khó tìm, tìm mấy ngày trời mà cũng không thấy, mãi cho đến vừa nãy, tin tức truyền tới từ liên kết tinh thần với A Béo báo rằng, tìm thấy Bảo Ngư rồi!