Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thời gian trôi nhanh.

Sương đêm bao phủ bến thuyền, bóng người chuyển động khắp nơi.

Nửa đêm, loài cá sẽ tụ lại ra ngoài hoạt động kiếm ăn, đây chính là thời cơ tốt nhất để bắt cá, những ngư dân có kinh nghiệm đều sẽ tranh thủ thời gian này chèo thuyền ra khơi.

Trên sông nước lại đang có một thiếu niên chống sào, đẩy thuyền ngược hướng bọn họ mà trở lại bến thuyền.

Một hán tử đang cởi bỏ dây thừng, chuẩn bị chèo thuyền ra khơi, nhìn ra người đến là ai liền hỏi:

“A Thủy phải không? Thuyền của nhà ngươi không phải là thuyền có mái che sao, sao lại biến thành thuyền ba lá rồi? Hơn nữa, sao lại trở về lúc này?”

Lương Cừ ngước mắt lên nhìn rồi cười nói:

“Là Trần Nghĩa thúc à”

Vị Trần thúc này không phải là Trần Khánh Giang, người đã cho hắn chiếc bánh kia. Thị trấn Nghĩa Hưng có rất nhiều nhà mang họ Trần, người trước mắt này là một vị khác, chỉ hơi quen biết.

Lương Cừ thấy còn có tốp ba tốp năm ngư dân ở xung quanh, biết thời điểm tới rồi, hắn liền tỏ vẻ sầu khổ, thần sắc bi thương, buồn bã như sắp rơi nước mắt:

“Nghĩa thúc, ngươi cũng biết đấy, tháng trước phụ thân ta…”

Vài lời oán giận xen lẫn một hai tiếng than thở, Lương Cừ ngắt quãng kể những việc xảy ra sau khi ‘phụ thân’ chết, Trương nấm đầu ức hiếp mình như thế nào.

Chẳng qua, hắn có chỉnh sửa đôi chút, tỉ như Trương nấm đầu vốn là trực tiếp cướp đi thuyền có mái hiên lại biến thành Trương nấm đầu dùng thyền của hắn cưỡng ép mình trao đổi.

Nghe xong câu chuyện, toàn bộ ngư dân ở đây không ai hoài nghi gì, thậm chí còn cảm thấy hợp tình hợp lý.

Cướp đoạt thuyền của ngư dân chẳng khác nào giết cha giết mẹ người khác, Trương nấm đầu không rêu rao khắp nơi, bởi vậy người biết chuyện này cũng không nhiều, mà cho dù có biết cũng không rõ  rốt cuộc có chuyện ‘trao đổi’ này hay không.

Trương nấm đầu chỉ giỏi thượng đội hạ đạp, rất ít khi chọc những người có tiếng tăm, không dám làm quá quyết tuyệt, cũng vì Lương Cừ là cô nhi không nơi nương tựa, lại có một con thuyền tốt, cho nên tiền tài nhiễu động lòng người, Trương Thiết Ngưu mới có thể không kiêng nể gì như vậy.

“Cái tên Trương nấm đầu này thật là chuyện xấu gì cũng dám làm”

“Sớm nên trị hắn rồi”

“Đúng vậy, hắn ngày nào cũng tới cướp cá của ta, thật muốn dùng mái chèo đập chết hắn”

Trong lúc nhất thời, trên bến thuyền ai nấy đều lòng đầy căm phẫn, tuy nhiên chỉ cần cẩn thận lắng nghe liền có thể phát hiện ra, phần lớn đều là bất mãn, mắng chửi chứ không ai nói phải chủ trì công đạo cho Lương Cừ, đi tìm Trương nấm đầu lấy thuyền có mái che về.

Trương nấm đầu có thân hình cao to, lại là một tên du côn vô lại, chân trần không sợ người đi giày, những người ở đây ai cũng đều có già trẻ trong nhà cần phải lo, sẽ không vì một cô nhi mà chủ động đi tìm phiền toái.

Lương Cừ thở dài, nhấc lên tấm ván gỗ, để lộ ra hơn mười con cá bên trong:

“Không có dụng cụ đánh bắt cá thuận tay, cho nên hôm nay ta dành cả ngày để bắt cá, thật sự là mệt không chịu nổi, mãi mới có được chút thu hoạch, cho nên muốn về nghỉ ngơi”

Mọi người liếc mắt nhìn, thấy đều là cá trắm cỏ cùng cá trắm bạc, tính toán sơ qua có giá khoảng 2-30 văn tiền liền sôi nổi gật đầu với hắn, sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện nữa mà chèo thuyền ra khơi.

Trái tim đang treo trên cao của Lương Cừ rốt cục cũng rơi xuống.

Hắn đã phủi sạch hết mọi thứ liên quan giữa con thuyền này và Trương nấm đầu.

Nếu như có người cố tình phân tích lại sự kiện lần này từ đầu tới cuối, tất nhiên cũng có thể phát hiện ra sự kỳ lạ trong đó, tỉ như nếu là đổi thuyền, tại sao Trương Thiết Ngựu lại bán thuyền có mái che đi?

Dù hắn có chơi bời lêu lổng thế nào cũng không đến mức không lưu lại một chút đường sống nào cho mình như vậy chứ?

Tuy vẫn có thể giải thích được nhưng logic lại khó tránh khỏi có chút yếu ớt.

Nhưng con người lúc nào cũng nghĩ theo hướng cực đoan, cảm thấy người khác sẽ quan tâm mình lắm

Thế giới không xoay quanh một cá nhân nào cả, đối với những việc không liên quan đến mình, những việc vặt vãnh, ký ức của mọi người trên thực tế đều vô cùng mơ hồ, chỉ cần hơi dẫn dắt là có thể hướng mọi người sang một hướng đi khác hoàn toàn bất đồng.

Sẽ không có ai ngờ rằng một thiếu niên lại có thể to gan lớn mật như vậy, hơn nữa còn có đủ năng lực chặn giết một đại hán cường tráng đến thế.

Chỉ cần gieo một vài hạt giống, nếu như không có sơ hở rõ ràng, những hạt giống này sẽ nảy mầm và phát triển thành ‘Sự thật đã được xác định’