Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sắp xếp lại một chút con thuyền ba lá này, Lương Cừ đem toàn bộ đồ vật bén nhọn trên thuyền đều thu gọn lại, sau lại tìm ra một sợi dây thừng khác, lấy nó để trói chặt thêm một lần nữa, cuối cùng, hắn chèo con thuyền ba lá này đến một đầm cỏ lau hẻo lánh ít dấu chân ngươi.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc ở đầm cỏ lau này, lại gặm mấy miếng củ sen, khôi phục lại tinh lực, Lương Cừ một lần nữa khống chế dòng nước hắt lên trên mặt Trương nấm đầu.

“A…”

Trương Thiết Ngưu nhanh chóng tỉnh lại, trong tầm mắt hắn là mấy cây cỏ lau đang lay động, ở chỗ xa hơn, hoàng hôn đã khiến không trung trở thành một mảng đỏ rực.

Hắn ho khan vài tiếng, sặc ra không ít nước, làm ảnh hưởng đến miệng vết thương, sự đau đớn kịch liệt truyền đến từ hạ thể hoàn toàn che lấp hết toàn bộ cảm giác đau đớn của vết thương đã có sẵn trước đó, đầu óc hắn ngây ngốc một lúc xong Trương Thiết Ngưu mới kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, hắn quay đầu nhìn qua, hai mắt đỏ ngầu.

“Là ngươi!”

Bị đối phương trừng mắt nhìn, Lương Cừ liền đạp một cước lên bụng của Trương nấm đầu, khiến cho hắn suýt nữa thì tắt thở.

Cơn đau nhức ở bụng khiến cho Trương Thiết Ngưu rốt cục ý thức được tình cảnh hiện tại của mình, nơi này rõ ràng chính là một đầm cỏ lau, hẻo lánh ít người qua lại, đối phương nếu giết mình ở đây thì cũng không có ai biết, hắn liền vội vàng thay đổi giọng điệu:

“Thủy ca, Thủy ca, ta sai rồi, ngài đánh ta đi”

“Ta vẫn thích dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân vừa rồi của ngươi hơn”

“Thủy ca, ngài nói đùa rồi, ta nào dám”. Trương Thiết Ngưu cười gượng, nhưng trong lòng lại giật mình hoảng sợ.

Hắn sao có thể ngờ rằng, người tập kích mình lại chính là Lương Cừ!

Một tên phế vật đến cơm cũng ăn không đủ no rốt cục đã xảy ra điều gì mới có thể thay đổi nhiều đến vậy?

Rõ ràng hôm trước hắn tới xem đối phương vẫn là dáng vẻ uể oải sắp chết cơ mà!

Còn có dòng nước kia nữa, chẳng lẽ là yêu pháp sao?

Lương Cừ ngồi ở đầu thuyền, dùng mũi giày đá vào đầu Trương nấm đầu:

“Nói đi, thuyền có mái che của ta đâu? Đi đâu rồi?”

Trương Thiết Ngưu lắp ba lắp bắp, mãi cho đến khi Lương Cừ nâng chân lên làm bộ muốn đá, hắn mới ấp úng nói:

“Bán…bán rồi”

“Bán rồi?”. Lương Cừ nhanh chóng hỏi tiếp:

“Bán cho ai?”

“Trại cá…”

Tiêu rồi!

Lương Cừ hận không thể trực tiếp cho Trương Thiết Ngưu chết chìm luôn trong nước. Nếu như hắn bán cho ngư dân thì còn dễ nói chuyện, đằng này lại bán cho trại cá, nói khó nghe một chút thì chỗ kia chính là do những người như Trương nấm đầu lập nên!

Trại cá, là nơi chuyên cho thuê thuyền đánh cá và dụng cụ đánh cá, nhưng chi phí thuê đắt đỏ đến dị thường. Nhiều người thuê thuyền đánh cá xong cả đời đều phải làm công cho trại cá, chịu sự bóc lột, nhưng nếu không thuê thì không có sinh kế, mấy ngày thôi là cũng sẽ chết đói.

Thị trấn Nghĩa Hưng còn tốt, chứ ở những nơi khác, trại cá kia quả thật chính là ngư bá, ngươi muốn thuê thì đến thuê, không muốn thuê cũng phải thuê!

Thấy Lương Cừ nổi trận lôi đình, Trương Thiết Ngưu vội vàng xin tha:

“Thuyền đánh cá khó bán, ta lại đang thiếu tiền uống rượu, chỉ có thể bán giá rẻ cho trại cá”

“Bán bao nhiêu tiền?”

“Bốn…bốn lượng”

“Mẹ nhà ngươi, thuyền có mái hiên ngươi lại bán ngang với giá thuyền ba lá sao?”. Lương Cừ lại hung hăng đá hai cái.

Hương vị ngọt tanh dọc theo khí quản đi lên trên, Trương Thiết Ngưu muốn nói gì đó nhưng Lương Cừ căn bản không cho hắn có cơ hội nói chuyện, chờ sau khi đánh xong, hắn mới hổn hển nói:

“Còn…còn lại hai lượng…ở trong…túi quần ta”

Mẹ kiếp, hóa ra hai lương bạc này vốn là của ta!

Lương Cừ nghĩ đến chỗ bạc lúc trước lục soát được ở trên người Trương nấm đầu, bực bội đến cực điểm, đúng là ngỗng ông lễ ông.

(Ngỗng ông lễ ông: Có nghĩa là kẻ khôn lỏi, lấy của người lại biếu cho người, mình không bị mất mát thua thiệt gì)

“Triệu phủ bên kia là thế nào?”

“Cũng…cũng là ta nói…”

Lương Cừ quả nhiên đoán không sai, thật sự là do Trương Thiết Ngưu tiết lộ tin tức!

Hóa ra sau khi Trương Thiết Ngưu cướp thuyền đi, lại phát giác ra Lương Cừ lớn lên trông cũng không tệ, nghe nói Triệu lão gia thích nam sắc, cảm thấy đây là một mối làm ăn tốt liền đi kể cho quản gia Trịnh Hướng của Triệu phủ.

Theo sau đó liền xảy ra việc Trịnh Hướng tới cửa, sau khi tận mắt nhìn thấy mình, Trịnh Hướng liền cảm thấy những lời Trương Thiết Ngưu nói quả nhiên không sai, nhưng Lương Cừ lại nói muốn suy xét một chút.

Việc không thành, Trương Thiết Ngưu cũng không được thưởng bạc, nhưng Trịnh Hướng cũng không muốn đi một chuyến tay không trở về như vậy, lời trong lời ngoài đều đang ám chỉ bảo Trương Thiết Ngưu ‘giúp’ Lương Cừ sớm đưa ra quyết định.

Trương Thiết Ngưu vì muốn được thưởng bạc nên đã trực tiếp tới cửa, cướp đi nốt mấy đấu gạo còn sót lại của Lương Cừ, tính ngày xong lại đi bẩm báo lần nữa.

Kết quả là…Trịnh Hướng cảm giác mình bị lừa, đêm ấy liền tìm được Trương Thiết Ngưu mà đánh cho hắn một trận.

Trịnh Hướng tuy chỉ là người bình thường, thể trạng cũng không cường tráng, nhưng hắn là người của Triệu phủ, Trương Thiết Ngưu nào dám đánh trả.

Sau đấy hắn đành phải lên thuyền ba lá tránh đi dưỡng thương, cũng nhờ đó khiến cho Lương Cừ bắt được cơ hội.