Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Ting, hoàn tất quét thông tin, Tây Môn Tình, huyết mạch thượng cổ Huyền Quy dị biến, huyết mạch mỏng, chưa kích phát."

"Huyết mạch Huyền Quy?" Giang Thái Huyền kinh ngạc, tên Tây Môn mập mạp này, cư nhiên thân thể lại mang huyết mạch thượng cổ biến dị!

"Hệ thống, huyết mạch Huyền Quy này, là loại huyết mạch nào, nên kích phát như thế nào?" Giang Thái Huyền hỏi.

"Ting, thưa Túc chủ, huyết mạch Huyền Quy là do huyết mạch của thượng cổ đại yêu Huyền Quy truyền lại, phòng ngự vô song, năng lực tự phục hồi rất mạnh, tiềm lực thì bình thường, tư chất bình thường, có thể dùng Thần Ma đan, huyết thống tiến hóa hệ liệt, dịch dinh dưỡng Thần Ma tiến hóa, tiến hóa thành huyết mạch Thần Ma cấp thấp." Hệ thống trả lời.

"Tiềm lực bình thường , tư chất bình thường này có nghĩa là gì?" Giang Thái Huyền khó hiểu.

"Gần đến cấp Thần Ma cấp thấp." hệ thống nói.

".......Gần đến cấp Thần Ma, ngươi lại nói với ta là bình thường?" Giang Thái Huyền nhất thời có cảm giác kích động muốn đánh hệ thống một trận.

Gần đến cấp thần ma à, đây nên được xem như là một trong những huyết mạch cao cấp nhất ở thế giới này, hơn nữa, tên mập này còn là huyết mạch Huyền Quy biến dị.

Khó trách, hắn có thể tiếp một chiêu của Võ Tòng mà vẫn không chết, còn có thể phục hồi trong thời gian ngắn như vậy.

"Phòng ngự vô song, năng lực hồi phục rất mạnh, đây chính là lá chắn bằng thịt trời sinh mà." Giang Thái Huyền tán thưởng nói.

Hắn quyết định rồi, phải lừa gạt tên mập này, sau đó lấy lá chắn bằng thịt này.

"Nên quay về thôi, thân là tràng chủ, sao có thể không ở nhà, nếu như có thằng não úng nào tìm tới cửa thì sao?"

Giang Thái Huyền suy tư một lát, đi về hướng phòng nhỏ.

Bên cạnh phòng nhỏ có một miệng giếng, đây là nước hắn dùng ăn uống, bên ngoài còn có cái bếp lò dùng để nấu cơm, thôi rồi không còn gạo.

"Tô Thanh Thanh chết tiệt, ngươi cư nhiên lấy gạo của ta ăn hết sạch." Giang Thái Huyền rất khó chịu, không có gạo thì sẽ bị đói bụng.

Tô Thanh Thanh là học sinh thiên tài của học viện Thanh Nguyệt, cũng là bạn chơi từ nhỏ của hắn, thỉnh thoảng sẽ đến đây dạo chơi, tiện thể đến thăm hắn, tới rồi dĩ nhiên hắn phải nuôi cơm.

Mỗi tháng, gạo mà học viện Thanh Nguyệt đưa tới miễn cưỡng đủ hắn một mình ăn, về phần rau cỏ có thể tự mình đi lấy rau dại. Tiền? Một đồng cũng không có.

Võ Tòng vẫn còn chưa về, Giang Thái Huyền đi đến vườn thuốc, dược liệu cấp thấp đầy khắp vườn, cây Võ Tòng xanh biếc cũng ở trong đó, có thể thấy không hề ăn nhập.

"Mỗi tháng phải nộp vài cây dược liệu tốt, cây Võ Tòng trong này, chắc sẽ không cướp mất chất dinh dưỡng đó chứ?"

Trong lòng Giang Thái Huyền có một loại dự cảm xấu, đưa tay sờ vào một gốc cây dược liệu bên cạnh cây Võ Tòng, lại phát hiện, dược liệu phát triển rất tốt, còn phảng phất tỏa ra một ít hương thơm.

"Chi tiết này không đúng, dược liệu này tốt lên ư?" Giang Thái Huyền kinh ngạc nói.

Dược liệu cấp thấp tuyệt đối không thể tỏa hương được, chỉ có dược liệu cấp cao mới có thể, thế nhưng hiện tại sao lại có thể tỏa hương vậy?

Lại đi xem lại những cây dược liệu cấp thấp còn lại, tuy rằng không bằng cây dược liệu bên cạnh cây Võ Tòng, nhưng cũng phát triển tốt.

"Vườn thuốc nhất định không có khả năng này, vậy chỉ còn cây Võ Tòng, cây Võ Tòng trồng xuống vậy mà có thể khiến dược liệu phát triển tốt hơn, thăng cấp phẩm chất?" Giang Thái Huyền cảm thấy trước mắt hắn đã tìm thấy được một con đường phát tài, một con đường khang trang!

"Ta phải nghiên cứu thật tốt hệ thống một chút."

Giang Thái Huyền ra khỏi vườn thuốc, trở lại đạo tràng kêu gọi hệ thống, bắt đầu nghiên cứu.

"Cây Thần Ma ẩn chứa nguyên khí Thần Ma, có thể mọc ra Thần Ma, thực vật xung quanh cũng nhận được ảnh hưởng từ nguyên khí Thần Ma, có thể thăng cấp phẩm chất......"

"Bàn quay Thần Ma, mỗi ngày phần thưởng cấp thấp đều thay mới, một kim tệ được rút thưởng một lần, hạn mức tối đa rút thưởng (vô hạn)."

"Chú ý: Thần Ma đạo tràng cấm chế khắp nơi, kẻ cường hành cướp đoạt, sẽ bị đạo tràng trấn áp.”

" Thần Ma linh thực ( đồ ăn vặt) : đẳng cấp của Túc chủ không đủ , tạm thời chỉ có thể hiển hóa ba loại, mong Túc chủ sớm vào cấp Tiên Thiên."

"........"

Quan trọng nhất là, phàm là Thần Ma được trồng ra thì đều không thể ra tay với hắn, ngược lại phải tôn kính hắn, bất kể lúc nào, hắn cũng có thể liên hệ với giống Thần Ma.

Từng thông tin ngày càng tỉ mỉ hiện ra trong đầu, Giang Thái Huyền càng ngày càng mở to mắt, đây có phải là có chút nghịch thiên rồi không?

Trong hệ thống này, tôn chỉ là chế tạo, bồi dưỡng.....Thần Ma, phục vụ dây chuyền, chỉ cần ngươi có đủ tiền hoặc là cầm cố vật quý giá, liền có thể đem ngươi tạo thành Thần Ma.

Điểm quan trọng nhất là, đẳng cấp của hắn quá thấp, mấy thương phẩm cấp thấp còn chưa hiện ra, bây giờ cũng chỉ có những vật của Thần Ma hắn trồng mà thôi.

Bàn quay thủy tinh mỗi ngày thay phần thưởng một lần, phần thưởng không giống nhau, có khả năng là đồ của Thần Ma cũng có thể ngẫu nhiễn xuất hiện đồ nào đó ngoài phần thưởng, hoàn toàn dựa vào vận may.

Nếu như hắn đoán không sai thì đẳng cấp này, hẳn là có liên quan đến tu vi của hắn, nói cách khác, tu vi của hắn càng cao phẩm chất đồ vật hiển hóa càng tốt.

"Tiên Thiên a." Miệng Giang Thái Huyền giật giật, đó chính là tu vi của đạo sư học viện Thanh Nguyệt, hắn mới tới võ đạo cấp ba.

"Huyền ca, ta về rồi." Giọng của Tây Môn mập mạp truyền dến.

"Nhanh vậy sao?" Giang Thái Huyền hơi kinh ngạc, đi ra cửa hàng phát hiện đã quá hai canh hai.

Tây Môn mập mạp khiêng tấm ván gỗ thở hổn hển, đặt mông ngồi ngoài cửa, miệng lớn thở hổn hển:"Huyền ca, ngươi khiến ta mệt chết rồi, đường lúc quay về xa quá xa."

"Sao ngươi cũng mang bảng hiệu về luôn vậy?" Giang Thái Huyền nhíu mày, thầm nghĩ sao mình lại quên không dặn mập tử đem bảng hiệu để lại trong thôn chứ.

"Cái này không đem về sao?" Tây Môn mập mạp ngẩn người, đây vốn là tấm ván gỗ của hắn, lúc trước phí bao nhiêu sức lực mới làm được đó, làm sao có thể tùy tiện ném được?

"Thôi quên đi, người trong thôn nhìn thấy tấm ván gỗ có phản ứng gì không?" Giang Thái Huyền hỏi.

"Phản ứng? Hình như không có phản ứng gì, chỉ là dùng ánh mắt kì quái nhìn ta." Tây Môn mập mạp cau mày, thịt trên mặt chất thành đống giống như một quả bóng cao su.

"Kỳ quái như thế nào?" Giang Thái Huyền vội vàng hỏi, chữ mà hắn viết tuy rằng không đẹp nhưng có thể nhận biết được.

Khu rừng rậm vật tư phong phú này, thợ săn trong thôn quả thực không nhiều, tuy nhiên có không ít thợ săn cũng không dám đi vào sâu, Giang Thái Huyền lần này cho thuê thợ săn đáng lẽ phải khiến nhiều người động lòng chứ nhỉ.

" Ánh mắt của họ......giống như ánh mắt lúc trước các học viên nhìn chúng ta khi chúng ta bị phán định là phế vật." Tây Môn mập mạp gãi gãi đầu, nói.

Xoa!

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của mập tử, sắc mặt Giang Thái Huyền tối lại, đây còn không hiểu là ý gì sao? Ngươi ta xem ngươi là kẻ ngốc đó.

Huyền ca, thịt đâu? Thịt đâu?" Đi dạo một vòng, hoàn thành công việc, Tây Môn mập mạp kích động nghĩ tới phần thưởng của mình.

"Lập tức đến ngay." Trong đầu Giang Thái Huyền hiện ra thân ảnh của Võ Tòng đang cấp tốc chạy về.

"Tràng chủ, Võ Tòng về rồi!" Vừa nghĩ đến Võ Tòng thì một tiếng thét dài bá khí vang lên, một bóng người nhanh chóng chạy tới.

"Má ơi! Huyền ca cứu ta." Nghe thấy tiếng thân ảnh này, Tây Môn mập mạp bị dọa đến toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Ầm ầm

Một tiếng vang thật lớn, mặt đất rung động, bụi đất tung bay, che lấp tầm mắt.

"Động tĩnh lớn như vậy để làm gì?" Giang Thái Huyền dùng tay lau lau bụi đất trước cửa.

Bụi đất tản ra, một mãnh hổ cao một mét nằm sấp trước mặt hai người họ, thân ảnh cao lớn đang đứng ngay bên cạnh mãnh hổ không ai khác chính là Võ Tòng.

"Anh hùng.......giết hổ." Tây Môn mập mạp nuốt nuốt nước bọt, người này có thể giết chết mãnh hổ.

"Tràng chủ." Võ Tòng ôm quyền, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ngược lại về phái Tây Môn mập mạp, cười lạnh nói: "Tây Môn cẩu tặc!"

"Đừng qua đây, ngươi đừng qua đây......Huyền ca cứu ta......"

Tây Môn mập mạp sợ tè ra quần, hắn thấy được rồi, thật có thể giết hổ, nếu như hắn không mù thì con hổ này chính là yêu thú cấp Tiên Thiên!

Má ơi, yêu thú Tiên Thiên, đó là tu vi của đạo sự học viện đó, Võ Đại Lang này sao có thể có huynh đệ trâu bò như vậy?