Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lý Quan Nhất còn nhớ rõ lần đầu tiên độc tố của mình bộc phát, đau đến mức trời đất tối tăm.

Cơn đau như xé toạc tâm can, giống như bệnh nhân bị động kinh, phải cẩn thận lúc đau nhức không bị cắn đứt đầu lưỡi, ngũ giác của đứa trẻ càng nhạy cảm hơn. Khi đó hắn mới ba bốn tuổi, da thịt trong lòng bàn tay có thể cảm nhận được những lông tơ rất nhỏ trên cánh hoa, có thể ngửi được mùi hoa xuân thoảng trong gió, cho nên bị đau đến ngất đi.

Giống như rơi vào trong vực sâu không đáy, giống như trong mộng giẫm lên khoảng không, sau đó rơi xuống vực.

Hắn cảm thấy có người đang nắm lấy bàn tay mình, có chất lỏng ấm áp chảy vào miệng mình, giống như một dòng sông lửa nóng bỏng, chậm rãi đè xuống cơn đau âm hàn kia, sau đó Lý Quan Nhất liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Đợi đến lúc tỉnh lại, gió lướt qua ngọn cây, mặt trời treo cao ở trên bầu trời xanh ngắt, lạnh lẽo tiêu điều, hắn gối đầu lên chân thẩm thẩm, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ấm áp của nữ tử, nhìn thấy cổ tay nàng chảy máu và dấu răng, cảm nhận được mùi máu tanh như rỉ sét trong miệng.

Khi đó thẩm thẩm cưỡi tuấn mã dẫn theo hắn, phát hiện hắn bị bệnh từ trên lưng ngựa lăn xuống đồng cỏ, đau lòng vì hắn, không nỡ dùng vải, chỉ dùng cổ tay của mình bịt miệng Lý Quan Nhất. Lý Quan Nhất lúc đau đớn đã cắn ra vết thương rất lớn, cũng may không bị thương động mạch, ấm áp cảm nhận được trong đau nhức chính là máu của thẩm thẩm.

Khi đó hắn ngẩng đầu, nhìn thấy sao trời treo ở sau lưng người con gái xinh đẹp, nàng khẽ cười hỏi:

"Quan nhi, đỡ hơn chút nào chưa?"

Ánh sao và ánh trăng từ ngọn cây chiếu vào trên mặt nàng, bóng cây sáng rực lắc lư, trên cổ tay nàng còn có vết thương, vậy mà vẫn còn đang cười, sờ mi tâm đứa nhỏ, hát bài ca dao mà người mẹ sẽ hát cho bọn nhỏ lúc ngủ.

Đêm hôm đó Lý Quan Nhất ngủ rất ngon.

Đó đều là ký ức quá khứ, hiện tại, Lý Quan Nhất mười hai tuổi đang múc cho nữ nhân trước mặt một chén canh, cẩn thận cất kỹ, đưa tới một đôi đũa.

Nữ tử ôn nhu uống ngụm canh, mỉm cười:

"Vẫn là Ly Nô Nhi nấu đồ ăn ngon, so với tay nghề của Thẩm Thẩm còn tốt hơn nhiều."

Lý Quan Nhất liếc mắt nhìn.

Ly Nô là nhũ danh của Lý Quan Nhất, là đứa trẻ xuất thân từ thế gia quan lại, nhũ danh đằng sau thường thêm một chữ Nô, đây không phải là làm nhục gì, Vương Hiến Chi có nhũ danh là Quan Nô, kiếp trước thì Tống Vũ Đế Lưu Dụ của Nam triều có tiểu danh Ký Nô, có chữ Nô thì gọi càng thêm phần thân mật.

Ly Nô chính là mèo, ly miêu, như thế lúc nhỏ trưởng bối gọi hắn sẽ giống như đang meo meo gọi con mèo con. Lý Quan Nhất đã từng tỏ vẻ nghiêm trang rằng mình đã không còn nhỏ, không cần xưng hô như vậy, ngược lại bị Thẩm dùng giọng điệu thân mật gọi trọn vẹn ba ngày Ly Nô Nhi.

Hắn sớm biết chỗ sâu trong tính cách của thẩm thẩm mình tuyệt đối không phải ôn nhu như vậy.

Trải qua mấy năm ở chung, Lý Quan Nhất đã sớm hiểu rõ phải ứng phó với Thẩm nhà mình như thế nào, chỉ cúi đầu, đũa bay múa, cắm đầu ăn cơm, thật khiến cho nữ tử kia cảm thấy chán nản vì ko được đáp lời, cũng may Lý Quan Nhất làm đồ ăn quả thật không tệ.

Tuy rằng kém hơn những đầu bấp nổi danh kia kia.

Nhưng lò lửa cháy bừng bừng, nồi hơi đầy đủ, gà mái buổi sáng còn đang mổ rau đã biến thành gà hầm, rau quả buổi sáng hôm nay còn dính sương đêm, hiện tại đã được xào rất ngon, có cảm giác vững chắc, ăn uống no đủ. Lý Quan Nhất thu dọn những món ăn này.

Thân thể Thẩm càng ngày càng kém, gần đây Lý Quan Nhất không muốn cho nàng làm những việc này nữa.

Làm xong những chuyện vụn vặt này, Lý Quan Nhất lại giống như ngày xưa, từ trên vách tường nhà gỗ có chút nhỏ hẹp, lấy xuống một cây đàn, sau đó bắt đầu đánh đàn ở dưới sự chỉ điểm của nữ tử, tiếng đàn du dương, khi thì réo rắt khuấy động, đã rất có hỏa hầu.

Khi thẩm phát hiện Lý Quan Nhất trưởng thành hơn những đứa nhỏ bình thường, đã bắt đầu dạy hắn đánh đàn.

Cầm Kỳ Thư Họa.

Cho dù là những năm này khi nàng ốm yếu nhưng vẫn không ngừng dạy

Nói chính xác là nàng không hiểu võ nghệ, chỉ có những thứ này để dạy, Lý Quan Nhất học được ba tới năm phần bản lãnh của nàng, sau này như thế nào cũng có thể dựa vào tiếng đàn nuôi sống mình, thật sự không được, thì Ly Nô Nhi nhà ta lớn lên đẹp mắt, cầm kỳ thư họa đều thông, cũng có thể đi ở rể.

Lý Quan Nhất nhấn mạnh rằng hắn sẽ nuôi sống hai người chúng ta, thẩm thẩm chỉ cười, sau đó vươn tay xoa xoa đầu hắn.

Cây đàn này là thẩm thẩm luôn mang theo bên người, thân đàn thẳng tắp, thanh âm réo rắt, chỉ là phần đuôi cháy đen, giống như là được cứu ra từ trong biển lửa.

Lúc đánh đàn, Thẩm cầm một quyển sách, im lặng ngồi ở trên ghế, con ngươi khép hờ, cổ tay áo rộng thùng thình buông xuống, lộ ra một cổ tay trắng nõn lại gầy gò, cả người bà giống như bị nhét vào trong áo bào, có vẻ càng gầy, bỗng nhiên nghe lầm âm, lười biếng mở mắt, nhẹ nhàng gõ quyển sách trong tay xuống đỉnh đầu thiếu niên, nói:

"Gẩy sai rồi, Ly Nô Nhi."

"Sao vậy, có tâm sự à?"