Thái Bình Lệnh

Chương 36. Tất cả, rồi sẽ nằm gọn trong tay ta

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lý Quan Nhất cụp mắt, khẽ "ừm" một tiếng. Sau đó, hắn quyết định tung chiêu cuối:

"Thẩm nương, con cũng có quà cho người."

Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười đưa tay ra:

"Hửm? Là gì vậy?"

Lý Quan Nhất đưa một tay nâng tay Thẩm nương, tay còn lại đặt miếng bạch ngọc bội vào lòng bàn tay nàng, chậm rãi buông ra. Vừa nhìn thấy miếng ngọc bội, nụ cười trên mặt Mộ Dung Thu Thủy dần biến mất, đôi mắt mở to, đáy mắt ẩn chứa một tia bi thương.

Lý Quan Nhất nhẹ giọng nói:

"Con chuộc nó về rồi."

Mộ Dung Thu Thủy im lặng hồi lâu, trong đôi mắt như có sóng gió cuồn cuộn khiến Lý Quan Nhất không thể nào hiểu được. Một lúc lâu sau, nàng khẽ gật đầu, cất miếng ngọc bội đi. Lý Quan Nhất nhìn miếng ngọc bội mà người thường không thể nào có được, nói:

"Con có thể hỏi người một chuyện không, Thẩm nương?"

"Phụ mẫu con, còn có Thúc phụ, rốt cuộc là ai? Bọn họ đã gặp chuyện gì?"

"Vì sao chúng ta lại bị truy sát?"

Mộ Dung Thu Thủy đáp:

"Chẳng phải đã nói với con rồi sao? Đợi chúng ta rời khỏi Trần quốc, ta sẽ kể cho con nghe tất cả."

Nhìn Lý Quan Nhất đã học được võ công thượng thừa, thân thể cũng dần khỏe mạnh, nàng lại nhớ đến việc hắn đã từng tiếp xúc với Tiết gia, giọng nói khựng lại, lần đầu tiên tiết lộ thêm:

"Nhưng con phải nhớ kỹ một điều."

Nàng vươn tay, chỉnh lại y phục cho Lý Quan Nhất, nhẹ giọng nói:

"Tránh xa hoàng thất Trần quốc."

Tránh xa hoàng thất Trần quốc.

Sau khi nói ra câu này, Mộ Dung Thu Thủy không hé răng thêm lời nào nữa.

Sáu chữ này nặng tựa ngàn cân, khi Lý Quan Nhất nằm trên chiếc giường đá cũ nát, chúng vẫn văng vẳng bên tai hắn. Hoàng thất Trần quốc, bản thân cái tên này nó đã mang một uy lực vô hình. Hơn nữa, theo lời Thẩm nương, phải rời khỏi Trần quốc, nàng mới chịu nói cho hắn biết chuyện cũ.

Điều này khiến trong lòng Lý Quan Nhất dâng lên vô số nghi vấn.

Chẳng lẽ, kẻ hạ độc mình là hoàng thất Trần quốc?

Hay là, cha mẹ và Thúc phụ chưa từng gặp mặt của mình đã bị hoàng thất Trần quốc hãm hại?

Hay là...

Vô số suy đoán hiện lên trong đầu Lý Quan Nhất.

Nhưng dù là suy đoán nào cũng khiến hắn bất an.

Ở lại Trần quốc, chính là tai họa ngầm đối với hắn và Thẩm, nguy hiểm trùng trùng. Nơi này không an toàn, phải mau chóng rời đi mới được. Nhưng dù sao Trần quốc cũng là một nước lớn, hệ thống hoàn chỉnh, đối với một cá nhân như hắn mà nói, nó giống như một con quái vật khổng lồ không thể lay chuyển.

Lý Quan Nhất trở mình.

Nằm thẳng, nằm nghiêng, vẫn chẳng thể nào chợp mắt.

Trong đầu hắn, muôn vạn sự tình cứ như bọt nước sôi, sùng sục nổi lên rồi lại vỡ tan.

Mười năm.

Mười năm trời ròng rã trốn chạy, Thẩm nương một tay dìu dắt Lý Quan Nhất từ một hài đồng ba tuổi thành một thiếu niên mười ba tuổi. Mười năm ròng rã nay, bọn họ đã sắp sửa tiến đến biên quan Trần quốc.

Nhưng kỳ thực, chặng đường phía trước vẫn còn lắm chông gai.

Phải có hộ tịch của thành lớn.

Muốn vượt quan ải, tất phải có văn điệp thông hành.

Vào cái thời buổi loạn lạc này, muốn có được thông hành văn điệp vượt quốc gia, phải có ấn đỏ Chu Sa của quan ti bộ mới mong đi qua. Bên ngoài quan ải, thiết kỵ ngày đêm tuần tra, hễ gặp kẻ vượt biên lén lút, lập tức tru sát ngay tại chỗ.

Bản thân còn phải có võ nghệ cao cường, của cải dư dả, mới mong an thân lập mệnh nơi đất khách quê người.

Từng chuyện, từng chuyện một, đều là những nỗi băn khoăn chất chồng.

Lý Quan Nhất trở mình hết bên này đến bên kia, thao thức mãi vẫn không tài nào ngủ được. Thân thể và đầu óc cứ như đối nghịch nhau, thôi thì hắn đành ngồi dậy, ngón tay lướt nhẹ trên lớp vải trải giường mỏng manh, rồi lại bày biện vài món đồ sứ ra đất, người thường nào đâu thấu hiểu thế cục hỗn loạn của thiên hạ này.

Mười năm bôn ba tha hương, Lý Quan Nhất gặp gỡ biết bao nhiêu là người, từ những mẩu chuyện rời rạc chắp vá lại, hắn cũng phần nào mường tượng được tình hình thế giới.

Giang Nam đạo cùng một phần Trung Nguyên, đều thuộc quyền cai trị của Trần quốc.

Nơi đây chiếm giữ dòng chảy Giang Lưu, địa thế hiểm trở, văn hóa lại cực kỳ hưng thịnh, Lý Quan Nhất đặt xuống một thỏi bạc.

Phía Bắc là Ứng quốc, chiếm cứ Trung Nguyên và phương Bắc, lại còn lấn chiếm một phần Giang Nam đạo.

Ung dung tự tại, chiếm cứ vùng đất phì nhiêu màu mỡ, Lý Quan Nhất đặt xuống một cái bát lớn.

Vượt qua quan ải phía Bắc, là thảo nguyên bát ngát rộng lớn hơn cả Trần quốc, nơi sinh sống của bộ tộc Đột Quyết Khả Hãn với danh xưng "Vua của kỵ binh".

Ngoài quan ải phía Tây Ứng quốc, là Tổ Dục Hồn hùng mạnh, luôn rình rập thời cơ xâm chiếm Trung Nguyên.

Giữa Tổ Dục Hồn và Đột Quyết, dường như còn một vùng đất rộng lớn khác, nơi sinh sống của vô số các tộc người. Phía Đông Bắc, nơi Ứng quốc và Đột Quyết giao nhau, là vùng đất của Khiết Đan, Nhu Nhiên, Vũ La Hầu cùng một số bộ tộc khác.

Xuân về đêm xuống, ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

Thiếu niên khoanh chân ngồi trên chiếc giường đá, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích trong gió đêm. Trong đôi mắt đen láy của hắn, những món đồ trang trí như phản chiếu cả thế giới rộng lớn ngoài kia. Đây là lần đầu tiên, Lý Quan Nhất mở rộng tầm mắt, quan sát toàn cảnh thiên hạ.

Một chiếc bát sành mẻ miệng, một bình ngọc đựng đan dược, một thỏi bạc trắng.

Những thứ lặt vặt được sắp xếp theo từng vị trí khác nhau.

Hỗn độn.

Nhưng nhìn kỹ một chút, đó chính là thiên hạ.

Tất cả, rồi sẽ nằm gọn trong tay ta.