Thái Bình Lệnh

Chương 30. Giới Thiệu Qua

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Quả nhiên, cần phải ở gần vị lão gia chủ kia trong phạm vi nhất định, mới có thể hấp thu khí tức Bạch Hổ kia phát ra.

Lý Quan Nhất sờ sờ cái bình.

Ừm, là ngọc.

Bán đi chắc cũng được ba bốn lượng bạc.

Thiếu niên nhìn theo một già một trẻ kia, cảm thấy bọn họ trong mắt hắn như tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Tiết Sương Đào, quả nhiên rất có mị lực!

Xa phu giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói:

"Phù, là ta nghĩ nhiều rồi, lão gia chủ làm người uy nghiêm, ai cũng có chút sợ lão, nhưng mà, nếu lão gia chủ đã đồng ý, Lý công tử ở Tiết gia này sẽ không có vấn đề gì."

"Nào, để ta dẫn ngươi đi."

Xa phu dừng xe ngựa ở con đường hai bên có tường cao.

Sau đó dẫn Lý Quan Nhất đi trong phủ đệ Tiết gia, giới thiệu sơ lược phân bố của phủ đệ cho hắn, chỉ ra chỗ nào có thể đi, chỗ nào tuyệt đối không thể bén mảng:

"Nội phủ là nơi gia quyến Tiết gia sinh hoạt, bình thường chúng ta không được phép vào."

"Khu vực này, là nơi ở của các vị khách khanh."

Xa phu đưa ngón tay chỉ một khu vườn nhỏ phía xa, giọng nói có chút hâm mộ:

"Đãi ngộ của khách khanh khác hẳn chúng ta."

"Mỗi vị khách khanh đều có một biệt viện độc lập, mỗi tháng còn được nhận chút đan dược và dược liệu từ gia tộc, ngoài ra còn có thể đổi lấy một số võ học, thậm chí lão gia chủ thi thoảng đến xem đệ tử Tiết gia và khách khanh luyện công, còn chỉ điểm đôi câu."

Khách khanh?

Biệt viện độc lập?

Lý Quan Nhất nghĩ nếu có thể trở thành khách khanh, có lẽ sẽ thường xuyên được gặp vị lão gia tử kia, đỉnh đồng xanh cũng có thể tích lũy đầy đủ, Thẩm mẫu cũng có thể được đón vào Tiết gia, so với thuê nhà ở ngoài, hiển nhiên an toàn hơn nhiều, bèn hỏi:

"Xin hỏi đại ca, làm thế nào để trở thành khách khanh?"

Xa phu hiểu ý cười nói:

"Lý công tử cũng muốn trở thành khách khanh sao?"

"Hiện nay thiên hạ lấy võ đạo làm trọng, khách khanh Tiết gia ta, ít nhất phải có tu vi Nhập Cảnh."

"Nhập Cảnh..."

Xa phu an ủi Lý Quan Nhất:

"Lý công tử còn trẻ như vậy, đã có võ công trên người."

"Nhập Cảnh tuy khó, tin rằng nhiều nhất mười mấy năm nữa là được."

Lý Quan Nhất gật đầu.

Bàn tay đặt lên ngực.

Lý Quan Nhất, mười ba tuổi, 《 Phá Trận Khúc 》đại thành.

Nhập Cảnh.

Chỉ một bước ngắn.

Động tác của Lý Quan Nhất khựng lại.

Hắn chạm vào một thứ kỳ lạ...

Từ từ cúi đầu, một cái đầu Xích Long nhỏ xíu từ trong ngực hắn chui ra, vô cùng sống động, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lý Quan Nhất.

Lý Quan Nhất: "???"

Đầu rồng màu đỏ dài nhỏ xíu, trông non nớt vô cùng, vô hình vô chất, nhưng trong mắt Lý Quan Nhất lại rất rõ ràng.

Hình như là bị Bạch Hổ pháp tướng lúc nãy chọc giận.

Xích Long phản ứng rất kịch liệt, giống như một con mèo con chưa cai sữa nhưng tính tình rất lớn, há miệng ra hướng Lý Quan Nhất kêu lên những tiếng non nớt.

Đây là...

Lý Quan Nhất đưa tay chạm nhẹ, Xích Long chỉ có phần đầu và cổ thoát ra khỏi đỉnh đồng xanh, phần còn lại vẫn in trên vách đỉnh, chỉ là đang phẫn nộ theo bản năng, vươn ra một móng vuốt trong suốt, bám vào ngón trỏ của Lý Quan Nhất.

Lý Quan Nhất khẽ vuốt ve, cảm giác được Xích Long này dường như có thể chui vào cơ thể mình.

Nội khí 《 Phá Trận Khúc 》 trong cơ thể dường như đang tăng tốc.

Tốc độ vận hành nội khí bị kịch độc áp chế, lại có chút tăng lên.

Trong mắt Lý Quan Nhất hiện lên tia kinh ngạc và vui mừng.

Chẳng lẽ, Xích Long có được từ Việt Thiên Phong này, có thể giải quyết áp chế của kịch độc đối với vận hành nội khí?

Xa phu thấy Lý Quan Nhất dừng lại, bèn quay đầu nghi hoặc hỏi:

"Có chuyện gì vậy? Lý công tử?"

Lý Quan Nhất biết hiện tại không phải lúc để thử nghiệm, sắc mặt không đổi, dời mắt đi, đáp: "Chỉ là cảm thấy, chuyện Nhập Cảnh này, còn xa vời lắm."

Vừa nói, vừa dùng ngón tay vuốt nhẹ vào móng vuốt non nớt của Xích Long.

Ta gạt!

Ta gạt!

Ồ? Móng vuốt nhỏ này bám chắc thật, nhưng mà, loại tồn tại như Xích Long, Bạch Hổ này, lại có thể tiếp xúc thực sự sao? Hay là nói, kỳ thật có thể tụ tán tùy tâm?

Việt Thiên Phong, còn có lão gia chủ Tiết gia, đến cùng là cảnh giới gì?

Xa phu chợt cười nói:

"Lý công tử lại nghĩ xa rồi?"

"Tu hành võ đạo, cần phải tiến lên từ từ, công tử mới mười ba tuổi, đã có võ công gia thân, Nhập Cảnh đối với công tử mà nói, chắc chắn không phải là trở ngại, nào nào, chúng ta đi nhận biết đường trước đã, cái sân lớn bên kia là diễn võ trường, đủ loại thạch tỏa, trọng đao đều có, rảnh rỗi công tử có thể đến đó luyện tập."

"Đây là nhà ăn, lúc nào cũng có đồ ăn."

"Đây là dược phòng, các loại dược liệu đều có đủ, người Tiết gia có thể mua với giá gốc, đương nhiên, không được bán ra ngoài, nếu bị phát hiện sẽ bị phạt nặng."

"Đây là chỗ quản sự."

"Nơi này là xưởng may."

Tiết phủ quả thật rất rộng lớn, Lý Quan Nhất bị dẫn đi một hồi lâu, ghi nhớ từng nơi một, sau đó mới được đưa đến xưởng may, thay một bộ y phục. Xa phu chờ ở bên ngoài, móc từ trong ngực ra một chiếc khăn vuông vức đã được gấp gọn gàng, mở ra, bên trong là một nắm đậu phộng rang muối.

Đậu phộng vốn không rẻ, rang muối lại càng là cách chế biến cầu kỳ.

Nhưng hương vị lưu lại lại thật lâu dài.