Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phường thị Thanh Trúc Sơn mặc dù có đại trận hộ sơn, nhưng bình thường vì tiết kiệm linh thạch nên chỉ che chở điểm chủ yếu là lối đi chính và cửa hàng chung quanh. Muốn bao phủ toàn núi thậm chí cả linh điền là chuyện nghĩ cũng đừng nghĩ. Do đó mảnh khu vực này đến ban đêm cũng không tính là quá an toàn.

Mặc dù đã có đội chấp pháp tuần tra của Tư Đồ gia, nhưng chuyện tu sĩ gây án vẫn là thường có phát sinh, cho nên Phương Tịch đương nhiên sẽ không lấy mạng nhỏ của mình đi mạo hiểm.

Khu nhà ở của linh nông rất gần phường thị, cũng là địa phương mà đội tuần tra đi qua khá nhiều, coi như tương đối an toàn.

Phương Tịch phỏng đoán đại khái cũng là do đám linh nông như hắn quá nghèo nên đám tu sĩ không để vào mắt.

Hướng trên núi đi một hồi, một mảnh khu nhà lều thấp bé liền xuất hiện tại trong tầm mắt Phương Tịch. Các ngôi nhà lấy hàng rào để định ra phạm vi, gà chó cùng nhau chơi. Phương Tịch gặp vậy mà trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Hắn đi chưa được hai bước thì một lão nông bộ mang dáng tu tiên giả đi tới và mỉm cười lên tiếng chào hỏi: "Phương tiểu ca nhi, ngươi muốn đi tìm chỗ tốt để đùa nghịch một chút hay không?"

Trên mặt hắn tràn đầy nếp nhăn, khi cười lên làm lộ ra hai hàm răng vàng khè, khí tức còn thấp hơn so với Phương Tịch vì ông ta chỉ là Luyện Khí tầng hai.

Đây là hàng xóm của Phương Tịch tên là lão Mạch Đầu.

Phương Tịch cũng không biết rõ lai lịch của đối phương, nhưng mỗi ngày đều ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp nên cũng có mấy phần giao tình.

Lúc này thấy đối phương biểu lộ như vậy mà Phương Tịch lập tức biết được đối phương muốn đi đâu.

Trong khu nhà lều kia cũng có các cô nàng không làm ruộng, nhưng sinh hoạt còn tương đối hậu đãi vì tự thân có một bộ thủ đoạn kiếm sống.

Lão Mạch Đầu trồng trọt sớm hơn so với Phương Tịch, nhưng sinh hoạt lại mười phần quẫn bách và hay vay mượn linh tinh, tích súc của ông ta đi nơi nào thì đều có thể nghĩ ra.

Phương Tịch lắc đầu cự tuyệt: "Lão Mạch Đầu, ban đêm ta còn phải tu luyện!"

Trên thực tế, sau khi vừa mới quen thuộc bộ thân thể này thì hắn liền đi một lần Túy Tiên Lâu bên trong phường thị và hao phí non nửa gia tài. Hắn tận hứng một đêm rồi vịn tường mà đi ra.

Không thể không nói, những tiểu yêu tinh chuyên tu mị thuật kia hoàn toàn chính xác rất dính người. Cho nên từ đó về sau Phương Tịch liền đem toàn bộ tinh lực đặt lên chuyện làm ruộng, không có cách nào khác vì hắn xấu hổ trong ví mình rỗng tuếch.

Không tích lũy tiền thì làm sao tìm được tiểu tỷ tỷ cùng mình uống trà chứ?