Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phương Tịch suy nghĩ một chút, giơ ra một ngón tay nói: "Một khối linh thạch! Nếu thanh kiếm này cứ giữ giá bốn khối linh thạch thì chỉ sợ ngươi sẽ giữ thanh pháp khí này đến chết cũng không bán được."
Đại hán áo đen tức giận mà tỏ ra không vui nói: "Ngươi đang đùa ta đấy à? Ít nhất phải là ba khối linh thạch!"
"Ngươi xem hoa văn trận pháp của pháp khí này đều có vết nứt, nói không chừng pháp lực vận chuyển đều không còn linh hoạt nữa. Vả lại phía trên lưỡi kiếm còn có lỗ thủng, nói không chừng khi cùng đối phương giao thủ thì chỉ sợ kiếm còn chưa ra mà liền gãy rồi." Dù sao cũng là ở bên trong phường thị cho nên lá gan của Phương Tịch có hơi lớn một chút mà trực tiếp ép giá.
Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng hắn cũng thành công lấy hai khối linh thạch cộng thêm ba viên linh tinh để mua được thanh phi kiếm của lão Mạch.
Trong lòng Phương Tịch ruột đau như cắt, tay phải lần mò khắp các túi trên người để tìm ra kiếm vụn linh tinh nhỏ còn sót lại, cuối cùng cũng gom được đủ tiền để mua được 'Thanh Hòa Kiếm'.
Trên thực tế, sau khi mua được thanh phi kiếm này thì hắn cũng xác thực hao tổn gần hết khoản tiết kiệm của mình. Một đoạn thời gian kế tiếp chỉ sợ hắn ngay cả một hạt linh mễ cũng đều ăn không nổi mà chỉ có thể ăn tạm gạo của phàm nhân.
Nhưng Phương Tịch lại rất hài lòng, thậm chí còn cảm thấy rất đáng giá.
Nếu như không phải thừa dịp hiện tại thị trường hỗn loạn làm cho giá cả của pháp khí giảm mạnh, vậy hắn muốn mua tới tay một kiện hạ phẩm pháp khí thì phỏng chừng cũng không phải chuyện dễ dàng như thế.

Tại khu nhà ở, Phương Tịch trở lại gian phòng của mình và đóng sầm cửa phòng lại, sau đó lấy ra Thanh Hòa Kiếm mà ngắm nghía một phen.
Hắn nhìn xem thanh phi kiếm này mà sắc mặt liền trở nên âm trầm bất định, hàn quang từ lưỡi kiếm chiếu rọi trên mặt Phương Tịch mang đến cho hắn cảm giác là lạ.
Thật lâu sau đó, Phương Tịch buông xuống phi kiếm, nói: "Không ngờ pháp khí đầu tiên trong đời ta lại đến từ Mạch lão đầu.”
Nghĩ đến lúc trước lão Mạch lấy ra phi kiếm liều chết xông vào bí cảnh đánh cược một lần mà Phương Tịch không khỏi âm thầm cảm khái, điều này càng cảnh tỉnh hắn quyết tâm không thể học theo lão Mạch.
Phương Tịch ta có bàn tay vàng cho nên ngày sau làm người phải lưu lại đường sống cho mình trong việc đối nhân xử thế, tuyệt đối không thể vì một chút lợi ích cực nhỏ mà lấy tính mệnh của mình đi mạo hiểm.
May mắn thay sự liên hợp của Tư Đồ gia cùng Hồng Diệp Cốc cũng dần dần bình ổn được sự rối loạn trong bí cảnh.