Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc này, mặc dù ngoài miệng mười phần ghét bỏ, nhưng phàn nàn một phen về sau, Phương Tịch vẫn thu hồi Thạch Long Tử, dù sao đây cũng là một viên linh tinh.

Hắn kế thừa tích súc của nguyên chủ nên hiện tại toàn bộ gia tài cũng chỉ mới mấy chục linh tinh mà thôi. Mà hắn chưởng quản sáu phần rừng Thuý Ngọc Bích Trúc này, hàng năm khi gạo trúc thành thục và giao xong một nửa thuế má thì hắn cũng liền còn lại 100 cân và cũng chính là một thạch, giá trị ba mươi mai linh tinh.

Phương Tịch tân tân khổ khổ trồng trọt một năm mà thu nhập chỉ có ba khối linh thạch hạ phẩm.

"Aiii, tu tiên khó, sinh tồn càng khó!” Phương Tịch thở dài một tiếng và phất tay phủi đi bông tuyết trên người, sau đó bắt đầu thanh lý cỏ dại trong rừng trúc.

Những đám cỏ dại này cũng nhờ linh khí thoải mái mà sinh trưởng đến mười phần cứng rắn, hơi không chú ý thì chúng sẽ tranh đoạt chất dinh dưỡng cùng với Thúy Ngọc Trúc làm ảnh hưởng đến thu hoạch.

Bởi vậy muốn làm cái nghề linh nông này thì vẫn phải thuần thục các loại tiểu pháp thuật như Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, Canh Kim Thảo Trĩ Kiếm.

Phương Tịch mặc dù kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng việc nhà nông hắn vẫn như cũ làm được rất gian nan, sinh hoạt cũng rất thống khổ.

Luyện Khí tầng ba tại bên trong Luyện Khí kỳ chỉ là cảnh giới sơ kỳ, mà tại Phường thị Thanh Trúc Sơn thì tu sĩ Luyện Khí tầng bốn trở lên cũng không hiếm thấy, ngẫu nhiên còn có đại cao thủ Luyện Khí tầng bảy trở lên xuất hiện.

Vả lại tu tiên giới mạnh được yếu thua, cho nên sự tình cưỡng đoạt chỗ nào cũng có. Thậm chí ma tu cao giai bởi vì luyện thành pháp thuật cường đại hay pháp bảo cường đại mà thảm kịch huyết tế phương viên trăm dặm mặc dù cực ít nhưng ở trên sách đều đã có ghi chép minh xác.

Có đôi khi Phương Tịch còn nghĩ đến việc từ bỏ con đường tu tiên để trở lại phàm nhân làm một gã nhà giàu, thê thiếp thành đàn, cuối đời cũng không tệ.

Nhưng rất nhanh ý nghĩ này liền bị hắn từ bỏ. Dù sao luận về hưởng thụ thì dù là cổ đại hoàng đế nhưng cũng chưa chắc theo kịp một người hiện đại bình thường. Có thể sánh bằng người hiện đại thì chỉ có dụ hoặc của siêu phàm và trường sinh mà thôi!

Bởi vậy mặc dù thời gian qua rất khổ, nhưng Phương Tịch vẫn cắn răng chống đỡ xuống.

Bầu trời âm trầm như mực, Phương Tịch ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút và bắt đầu đi về hướng chỗ ở.