Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ánh mắt Phương Tịch đảo qua 'Túy Tiên Lâu' thì liền vuốt nhẹ đỡ thắt lưng, sau đó mặt hắn không đổi sắc mà xoay người rời đi, phảng phất như bên tai vẫn còn truyền đến những âm thanh kiều mị kia.

Tuy nhiên đây đối với Phương Tịch chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là mị thuật rẻ tiền thì mơ tưởng mà làm hắn rối loạn đạo tâm.
Nếu không phải hiện giờ ta tạm mắc bệnh viêm màng túi thì… Hừ!

Không thể không nói, nữ tu và tỳ nữ bình thường làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng. Cũng giống như kiếp trước điện thoại di động cũng có sự chênh lệch vô cùng to lớn giữa phiên bản bình thường và phiên bản Promax.
Trên đường đi có rải rác các tu sĩ đi ngang qua như nho sinh, hòa thượng, đạo sĩ,...... Có cả người già, phụ nữ, trẻ con,......
Người thì đeo kiếm, người thì lưng đeo hồ lô rượu đỏ, hay mang theo linh cầm và cưỡi yêu thú,......
Muôn người muôn vẻ, không có ai giống ai.
Từng có thời điểm Phương Tịch lần đầu nhìn thấy cảnh này thì nửa ngày sau đều khó có thể phục hồi lại tinh thần và bị mọi người xung quanh cười nhạo không thôi. Cho tới bây giờ góc độ nhìn nhận vấn đề của hắn đã càng thêm sâu sắc.
Luyện khí sơ kỳ, Luyện khí trung kỳ, Luyện khí hậu kỳ,......
"Quả nhiên cho dù là Luyện khí sơ kỳ thì cũng chỉ là loại tôi tớ sai vặt, vô danh tiểu tốt. Tu tiên giả lấy thực lực vi tôn nên quả nhiên không dễ lăn lộn.” Phương Tịch bĩu môi nói.
Nếu như có thể thì hắn đương nhiên muốn sống tại thế giới Đại Lương. Thế nhưng thế giới Đại Lương cũng không thể ở lâu.

Chiếu theo nồng độ thiên địa linh khí ở đó thì nếu tu luyện các công pháp tu tiên cũng không có khả năng có bao nhiêu tiến bộ, đã thế thì không cần phải nói đến chuyện đột phá đại cảnh giới. Vả lại bản thổ của Khí Huyết Võ Đạo tựa như cũng không thể nào tu luyện đến độ trường sinh bất lão.
Trừ phi Phương Tịch bị ép đến tuyệt lộ chứ hắn sẽ không nghĩ đến việc sống tại một cái tiểu thế giới.
Hắn nhìn lướt qua các quầy hàng và bắt đầu ra tay chào hàng Thạch Long Tử cùng với những tài liệu mà hắn tích góp được trong khoảng thời gian này.
Chút đồ vật này mà nếu đưa tới cửa hàng lớn để bán thì chỉ làm trò cười thối mũi cho người khác, vậy nên hắn không biết làm cách nào hơn mà chỉ có thể bán ra ở loại địa phương này.