Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phương Tịch hỏi dò: "Xà sư phụ, ngươi thấy ta cần mất bao lâu để có thể nắm giữ khí huyết, tiến vào cấp độ khí huyết biến đổi?"

Sau mấy lần luyện tập, Phương Tịch mồ hôi đầy trán, tỳ nữ bên cạnh vội vàng đưa lên khăn mặt. Hắn một bên lau mồ hôi và một bên cảm khái.

Cái môn Khí Huyết Võ Đạo này quả nhiên khác biệt cùng với các võ công khác.

Ta ở trong tu tiên giới Nam Hoang cũng đã nhìn qua mấy quyển võ công phàm tục, cảm giác kém xa tít tắp Khí Huyết Võ Đạo.

Dù sao Phương Tịch chỉ mới nhập môn nên Xà Lôi cười nói: "Theo lẽ thường mà nói các đệ tử bình thường đều có thể trong vòng ba tháng cảm ứng được khí huyết. Phương công tử có thiên phú không tệ nên có lẽ sẽ ngắn hơn."

"Ba tháng sao?" Phương Tịch hơi gật đầu và tiếp tục nhảy lênr cọc gỗ luyện tập bộ pháp.

Đến buổi trưa thì võ sư liền đổi thành Mộ Phiêu Miểu ăn mặc toàn thân áo trắng.

"Bạch Vân Chưởng là bí truyền trong võ quán của ta, nó có ba cấp độ là Bạch Vân, Ô Vân và Hắc Vân!" Mộ Phiêu Miểu nhẹ nhàng nhấn ra một chưởng đối với cọc gỗ.

Đùng!

Phía trên cọc gỗ lập tức hiện ra một cái chưởng ấn sâu hoắm, thậm chí tại biên giới chưởng ấn còn có thể nhìn thấy rõ ràng vết tích màu đen.

Cái mũi Phương Tịch giật giật vì ngửi thấy một mùi tanh hôi, biểu lộ hắn liền biến đổi hỏi: "Là độc sao?"

Mộ Phiêu Miểu mỉm cười nói: "Không sai, ngươi phản ứng rất nhanh! Bạch Vân Chưởng vốn chính là độc công, hậu kỳ cần hướng vào trong chưởng lực mà luyện vào độc tố. Chỉ một chưởng thì cả người lẫn vật đều phải chết! Đương nhiên ban đầu sẽ không cần, ngươi chỉ cần đánh cọc gỗ để luyện chưởng lực là được! Ta sẽ làm mẫu một lần cho ngươi!”

Nhập môn luyện tập của Bạch Vân Chưởng chính là mỗi ngày đập bàn tay, tốt nhất là nên phối hợp với Dược Sa Bao do Bạch Vân võ quán bí chế.

Ở phương diện này Phương Tịch từ xưa tới nay không hề keo kiệt, hắn lập tức mua mười cái Dược Sa Bao tốt nhất và không ngừng luyện tập chưởng lực.

Phương Tịch có thể cảm giác được nương theo từng gói thuốc ịn vào bàn tay, làm da tay của hắn cũng dần trở nên rắn chắc, khí lực của bàn tay cũng đang dần dần gia tăng.

Thời gian bất tri bất giác mà chậm rãi trôi qua.

. . .

Tại Thanh Trúc sơn tuyết bay đầy trời, Phương Tịch mở cửa phòng ra và nhìn xem đồ dùng trong nhà rải rác bên trong ổ chó của mình mà không khỏi thở ra một hơi lớn, nói: "Phảng phất như đã cách một thế hệ. . ."

Tại thế giới Đại Lương, hắn là Phương đại công tử phú hào một phương. Tại Hắc Thạch thành hắn có biệt thự và mỹ tỳ, mặc dù ngẫu nhiên sẽ gặp khó khăn nhưng chỉ cần dùng tiền bạc là hắn có thể làm được chín thành chín các sự tình.

Nhưng ở tu tiên giới Nam Hoang hắn chỉ là 1 con tôm nho nhỏ. Hắn tại tầng dưới chót nhất của tu tiên giới mà giãy dụa cho mình ăn no mặc ấm.

Một chữ ‘Thảm’ có thể nói lên tất cả!