Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tại phương phủ.

Sắc mặt Phương Tịch có chút khó coi mà trừng mắt A Phúc hỏi: "Cự tuyệt sao?”

A Phúc cúi đầu, tràn đầy tâm thần bất định nói: Lão nô hao phí trọng kim, tìm người môi giới, cũng hứa hẹn có thể lại thêm tiền, nhưng làm sao mà. . ."

Phương Tịch hít thật sâu một hơi.

Làm tu tiên giả thì hắn đâu khi nào nhận qua loại khuất nhục này?

Được lắm! Tại phường thị Thanh Trúc sơn ta thường xuyên nhận đủ loại khuất nhục đều mẹ nó nhanh chóng quen thuộc!

Quen thuộc liền tốt! Quen thuộc liền tốt!

"Thôi, xem ra là do ta có tư chất bình thường nên người ta mới không để vào mắt!” Phương Tịch nhún vai nói.

Làm tu tiên giả, cho dù là cấp độ thấp nhất thì đều có bản sự tai thính mắt tinh, đã gặp qua là không thể quên được.

Lúc trước tại thời điểm cử người đi, Phương Tịch đã cảm thụ qua một đạo ánh mắt theo dõi.

Nhưng rất hiển nhiên, khí huyết võ giả có cách phân biệt riêng về tư chất, cho nên đã không có cho hắn cơ hội biểu diễn một phen phi phàm về phương diện ghi nhớ và ngộ tính.

Thay lời khác mà nói, võ sư của vùng thế giới này có khả năng càng quan tâm đến tư chất thân thể hơn, chứ không phải là phương diện ngộ tính hay tư chất tinh thần. Khó trách tại sao nơi đây là dạng thể tu hạ đẳng.

Phương Tịch tự an ủi chính mình, sau đó hắn liền cười nói: "Thôi được rồi, nếu như Nguyên Hợp sơn không thu nhận ta thì ta liền đi võ quán vậy! Võ quán thu đồ đệ sẽ không đến mức nhìn tư chất a!"

Nói đến đây thì A Phúc cũng cười nói: "Thiếu gia nói đúng, võ quán có danh xưng là hữu giáo vô loại, chỉ cần có tiền thì liền thu nhận!”

Khóe miệng Phương Tịch lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Rất trùng hợp, vì ta rất có tiền!"

Vào buổi trưa, mặt trời dâng cao, tại hậu viện Phương phủ, Phương Tịch đang nằm trên chiếc ghế công tử, bên cạnh là một chén kem tươi hoa quả tự chế, nguyên lý không sai biệt lắm so với chính mình máy điều hoà không khí của hắn, đều là lợi dụng thủ đoạn của tu tiên giả để trải qua thời gian dễ chịu một chút.

Ngày mùa hè chói chang, nếu ăn một chén hoa quả làm lạnh thì quả thật là rất thoải mái.

Mà tại bên trong quảng trường diễn võ đang có mấy vị võ sư, phần lớn đều là trung niên, và cũng có mấy người già đang mang theo bộ dáng lấy lòng mà nhìn xem Phương Tịch.

Phương Tịch quay đầu ăn một miếng kem tươi do Nguyệt Quế đưa lên rồi phất tay.

A Phúc đi ra và ho khan một tiếng, nói: "Công tử nhà ta muốn học võ, các vị đều là trong người trong nghề võ cho nên có cái tuyệt học gì thì hãy diễn luyện một phen. Nếu như được công tử nhìn trúng thì tất có thường lớn. Còn ai không được chọn trúng thì sau đó cũng có một phần tạ lễ."

Nếu là kẻ có tiền thì đương nhiên sẽ không khổ bức đi võ quán học võ cùng đại chúng, mà sẽ xin mời võ sư dạy riêng.

Nghe đến đó thì những tên võ giả bắp thịt cuồn cuộn kia đều sáng mắt lên.

Nếu đã mở võ quán thì tự nhiên là vì kiếm tiền, nếu không có tiền sẽ bị làm khó dễ.

Mà vị Phương công tử này thế nhưng là một con dê béo rất nổi danh!