Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Gió bấc như đao, cuốn lên ngàn đống tuyết.

Ngày đông giá rét như ngục, nước đóng thành băng.

Bên trong tuyết trắng mênh mang, một mảnh rừng trúc xanh biếc mọc lên xanh um tươi tốt. Lá trúc màu xanh biếc giống như phỉ thúy, hiện ra ánh sáng lộng lẫy tinh xảo đặc sắc. Bên trên lá trúc là từng giọt nước tựa như trân châu sáng chói, tỏa ra hào quang.

Từng làn sương mù trắng như tuyết quanh quẩn xung quanh tựa như ảo mộng, làm cho nơi này giống như tiên cảnh.

Trên mặt đất bên dưới rừng trúc, một sinh vật có bộ dáng thằn lằn đang nhanh chóng bò qua bụi cỏ, lân phiến trên lưng nó lưu lại mấy sợi màu sắc yêu dị trong không khí.

Vù!

Một đạo hàn khí đột nhiên xuất hiện và rơi vào trên thân thằn lằn.

Nhiệt độ bốn phía bất chợt hạ xuống, con thằn lằn kia trong nháy mắt đã bị đóng băng ngay tại mặt đất và hóa thành một tòa băng điêu trông rất sống động.

“Cuối cùng cũng bắt được tên tiểu tặc ăn vụng đáng chết này!” Rừng trúc khẽ động và từ bên trong đi ra 1 người thiếu niên.

Bước chân của hắn rất nhanh nhẹn, dáng người kiên cường như cây tùng, ngũ quan đoan chính, hai mắt thanh tịnh giống như một vũng đầm sâu thấy đáy. Hắn mặc một bộ áo bông thật dày và lúc này trên mặt hắn đang hiên ra thần sắc như trút được gánh nặng.

Phương Tịch đi tới phía trước băng điêu rồi đưa tay cầm lên thằn lằn đông cứng mà ước lượng. Sau đó sắc mặt hắn dần dần sụp xuống và trong miệng không ngừng lầm bầm: “Thiệt thòi rồi, thiệt thòi rồi!”

“Yêu trùng chưa nhập giai —— Thằn lằn, giá trị một khối Linh Tinh! Không nói vì bắt được ngươi mà đã lãng phí của ta ba ngày thời gian, mà ta còn bị tiêu hao một tấm ‘Hàn Băng Phù ’! Tấm phù lục này mặc dù chỉ mới là hạ phẩm nhất giai nhưng cũng muốn non nửa khối linh thạch rồi!”

Lúc này trên mặt Phương Tịch tràn đầy phiền muộn.

‘Linh Tinh ’ chính là mảnh vụn của linh thạch, nói chung mười cái Linh Tinh mới có thể hối đoái ra một khối hạ phẩm linh thạch. Cuộc mua bán này đương nhiên là lỗ vốn.

Làm gì hay không làm gì đều không được, bởi vì Phương Tịch chính là Linh Nông của mảnh rừng trúc này. Năm sau thu hoạch đều xem tình hình sinh trưởng của mảnh rừng trúc này, vậy tự nhiên hắn không thể tùy ý để cho con yêu trùng kia chà đạp.

Chương sau