Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lục Bình ngồi ở trước bàn làm việc của mình, có chút hoảng hốt.

Trong đầu của anh hiện ra hình ảnh của Lý Ngọc Trân lúc nãy, khí tràng mạnh mẽ, gương mặt tuyệt mỹ. Người kia chính là kiểu nữ tổng tài băng sơn hệt như trong tiểu thuyết trên mạnh, thậm chí là gia thế phía sau cũng không hề kém. Cô đến từ Lý gia ở Yến Kinh, là trưởng nữ của Lý gia…

Đương nhiên, mặc dù những tin tức này không thể xem là bí mật, nhưng mà nó gần như chỉ lưu truyền trong giới thượng lưu Trung Hải, một nhân viên ở tầng chót như Lục Bình chắc chắn sẽ không thể nào biết được!

"Tình báo cơ mật màu trắng." Anh nói nhỏ một tiếng.

Vào mấy ngày trước, trong giá sách của anh đột nhiên xuất hiện một tập tài liệu màu nâu đen, trong tài liệu ghi chép thông tin chi tiết về người này, rất nhiều nội dung trong đó cặn kẽ đến khủng bố…. bao gồm tất cả tài liệu quan trọng từ khi Lý Ngọc Trân ra đời cho tới hôm nay!

Có thể nói rằng hiện nay Lục Bình khả năng còn hiểu rõ những gì Lý Ngọc Trân từng trải qua hơn cả chính cô ta.

"Mình có hai lựa chọn. Thứ nhất, mặc kệ thông tin này. Bởi vì nó quá nguy hiểm, có lẽ chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi thì mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của hào môn! Phải biết, căn cứ theo tin tức trong tư liệu, với thực lực và tính tình của bọn họ, mình có khả năng ngay cả chết như thế nào cũng không biết! Thứ hai, căn cứ theo bí mật bên trong tình báo, nếu tiến hành liên hệ với Lý Ngọc Trân thì cũng có thể thu lợi. Bằng cách này, giá sách cũng có thể tiếp tục đổi mới [tình báo], tình báo mới có xác xuất ghi chép càng nhiều hơn về bí mật liên quan đến tầng cao nhất của Kim Tự Tháp. Mình có thể dựa vào chuyện này để thu được càng nhiều lợi ích hơn. Đương nhiên, trong này cũng tồn tại khả năng chết không có chỗ chôn!"

Vẻ mặt Lục Bình hiện lên sự do dự.

Anh chỉ là một nhân vật nhỏ, một nhân viên công ty, muốn anh chỉ dựa vào một phần tình báo mà can thiệp vào trong tranh đấu hào môn chẳng khác gì là đang đi trên sợi dây cao hàng ngàn mét.

Nhưng cuối cùng, anh lại gặp được kỳ ngộ, muốn anh coi tất cả những chuyện này như chưa từng xảy ra… Trong lòng Lục Bình lại cảm thấy vô cùng không cam lòng! Thậm chí là thống khổ!

Anh cũng muốn trở thành một nhân vật lớn, trở thành người tạo ra xu hướng, sống một cuộc sống giàu có sang trọng, mà không phải là người chỉ có thể thuê một căn phòng nhỏ 10 mét vuông. Dựa vào tiền lương 12000 tệ một tháng của anh, muốn mua một căn nhà nhỏ ở Trung Hải thì cần không ăn không uống tích góp ít nhất 50 năm mới được! Cuộc sống bây giờ của anh chỉ có thể lướt video ngắn, nhìn từng người phụ nữ uyển chuyển lắc lư!

((1) võng hồng: chỉ những người nổi tiếng trên mạng)

"Hô. . ."

Lục Bình đi ra từ tàu điện ngầm, gió đông lạnh lẽo dọc qua cổ áo xuyên vào bên trong, anh rùng mình một cái theo bản năng. Anh xoa xoa đôi bàn tay, thở ra một hơi, một đám khói trắng bay lơ lửng trước mặt. Ánh mắt anh quét ngang trái phải, tay cầm túi công văn, chạy về phía xe đạp công cộng bên đường.

Anh đi làm ở một công ty thuộc tòa cao ốc CBD tại trung tâm thành phố Trung Hải, gian phòng thuê chung nằm ở phía Bắc ga tàu điện ngầm, cách tàu điện ngầm khoảng 1.5 km; anh thường sẽ dùng xe đạp công cộng để đạp trở về.

Một tay anh đút vào túi áo, tay còn lại cầm tay lái, đi ở ven đường. Lục Bình nhìn về phía trước, từng chiếc từng chiếc đèn đường kéo dài. Tuy rằng lúc này đã hơn chín giờ, nhưng mà xe trên đường lại không ít, đều là nhân viên văn phòng đi làm về từ thành phố chính, ngoài ra còn có không ít nhân viên giao hàng xuyên qua xung quanh các tiểu khu.

Chỉ sau năm sáu phút, anh dừng xe đạp ở bên ngoài một căn nhà được xây từ những thập niên tám mươi chín mươi.

Đi vào hành lang tối tăm, mãi cho đến tầng ba thì ánh đèn màu cam mới lờ mờ sáng lên, chiếu sáng các biển quảng cáo trên vách tường, trước cửa chống trộm, bên cạnh cầu thang,…

Tầng bốn, phòng 402, trên mặt Lục Bình lộ ra một nụ cười. Anh đẩy cửa phòng một cái, liền trông thấy người bạn thuê chung phòng Hạ Mẫn Đan đang đứng dưới ánh đèn dịu dàng. Cô thích tự xưng mình là chị đại, một chân hào phóng giẫm ở bên ghế sô pha, chân còn lại thì hơi cong. Sắc mặt cô ngà ngà say, uống một hớp bia lớn rồi để mạnh lon bia xuống, sau đó tiếp tục cầm xiên nướng lên ăn.

"Bình Tử, cậu đã trở về."

Môi đỏ hiện lên vẻ bóng loáng, tay phải cầm xiên thịt.

Hạ Mẫn Đan phóng một tầm mắt mê ly về phía cánh cửa, nói.

"Đến…. Đến đây uống với chị một ly."

Hơi thở như hoa lan, tỏa ra hơi nóng.

….

"Chị Đan, chị uống ít một chút." Lục Bình vừa đổi giày vừa nói với Hạ Mẫn Đan.

Chị Đan năm nay 31 tuổi, là giám đốc nhỏ của một công ty tư vấn đầu tư tài chính. Trong ngày thường, chỉ cần tâm trạng không tốt, cô thường sẽ mua mấy chai bia tại nhà thuê chung, vừa uống vừa ăn đồ nướng.

Anh đi đến gần.

Ánh mắt tình cờ liếc thấy cái gì đó liền vội vàng rời đi.

Lục Bình quan sát chị Đan, trong lòng chợt giật mình lần nữa. Giờ phút này, gò má chị Đan đỏ ửng, tóc ngắn ngang tai gọn gàng, ngũ quan thoạt nhìn không có gì kinh diễm nhưng lại vô cùng thu hút, làn da trắng nõn giống như ngọc. Cô hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trước ngực căng phồng, có lẽ là cảm thấy có chút bực bội cho nên đã cởi mấy cúc áo trên cùng, phía dưới chính là một chiếc váy ôm sát phần hông với tất màu da.

------

Dịch: MBMH Translate