Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lãnh Vô Phong không xác định phải chăng trong tay Diệp Phong còn có loại linh thảo hi hữu này hay không, cho nên hắn cảm thấy hắn nên nhắc nhở đối phương một chút.

"Ngọa tào!"

"Chuyện gì xảy ra, tại sao chân của lão tử lại biến thành màu đen, hơn nữa ta còn không hề hay biết!"

Mới vừa đi tới viện tử của Diệp Phong, Lãnh Vô Phong nghe được tiếng kêu sợ hãi của Diệp Phong từ trong phòng vọng ra thì biến sắc, trong lòng thầm nghĩ không tốt, vội vàng vọt tới.

Bành!

Một cước đá văng cửa phòng, khi Lãnh Vô Phong nhìn thấy hai chân đã trở nên đen nhánh của Diệp Phong để ở bên giường, lại nhìn Trúc Yêu Thảo với hai trái Tử Lôi Quả ở trong chậu rửa chân dưới giường một chút, bị tức đến toàn thân run rẩy.

Hắn, hắn đã giải thích với Diệp Phong loại linh thảo này quý giá như thế nào.

Nhưng mà hắn hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong lại dùng loại linh thảo này để ngâm chân, mẹ nó, là ngâm chân đó

"Vô Phong sư đệ, ta đây là tình huống như thế nào?"

Nhìn thấy Lãnh Vô Phong đến đây, Diệp Phong cũng vội vàng hỏi thăm, giờ phút này, hắn cũng có chút hoảng.

Chỉ dùng linh thảo ngâm chân một cái, ai mà ngờ được là sẽ ngâm phế chân.

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phá sản thành công, thưởng một ngàn năm trăm điểm phá sản."

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, có thể tiêu hao một ngàn điểm phá sản, lập tức thanh trừ hai chân trúng độc."

Hả?

Nghe tiếng hệ thống, lúc này Diệp Phong mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể giải quyết thì không là vấn đề, điểm phá sản mà thôi, dùng hết lại kiếm là được.

Thậm chí lần này lấy ra ba gốc linh thảo ngâm chân, Diệp Phong không định để cho Lãnh Vô Phong nhìn thấy, dù đến lúc đó diểm phá sản lấy được sẽ ít một chút nhưng mà dù sao sống cũng phải biết hưởng thụ đúng không, hắn cũng không thể chuyện gì cũng nhắm vào điểm phá sản, mình cũng nên hưởng thụ một chút.

Hô!

Lúc này, Lãnh Vô Phong thở dài một hơi, cố nén xúc động muốn một tay đập chết Diệp Phong, giải thích: "Diệp Phong sư huynh, ta tới đây là muốn nhắc nhở ngươi, nếu như để Trúc Yêu Thảo với Tử Lôi Quả chung một chỗ thì sẽ sinh ra kịch độc."

"Hệ thống, tiêu hao một ngàn điểm phá sản thanh trừ hai chân trúng độc."

Nghe Lãnh Vô Phong giải thích, Diệp Phong khẽ cười một tiếng, trực tiếp ra lệnh cho hệ thống.

"Chuyện này, sao có thể như vậy được?"

Lúc này, Lãnh Vô Phong hai mắt trợn tròn nhìn hai chân đen nhánh của Diệp Phong dần dần khôi phục thành màu sắc bình thường, có thể nói là hắn không dám tin vào hai mắt của mình, phải biết, loại kịch độc này xử lý rất là phiền phức.

Tê!

Lúc này, Diệp Phong bỏ hai chân vào chậu rửa chân ngay trước mặt Lãnh Vô Phong lần nữa, cảm giác tê tê dại dại như điện giật đó đột kích lần nữa.

Kịch độc thì đã sao!

Ngâm đến mẹ nó, quá thoải mái!

Cùng lắm thì lại tiêu hao một ngàn điểm phá sản, nhưng bây giờ cảm giác thoải mái đó khiến cho Diệp Phong muốn ngừng mà không được!

"Hệ thống, nếu như người khác trúng loại độc tố này thì ta có thể dùng điểm phá sản giúp người khác thanh trừ độc tố hay không?"

Diệp Phong nhìn Lãnh Vô Phong đối diện, mặt mũi tràn đầy mộng bức, hỏi thăm hệ thống.

"Đinh! Có thể!"

Nghe hệ thống trả lời, Diệp Phong vội vàng mời Lãnh Vô Phong ngồi xuống, sau đó nói: "Vô Phong sư đệ, may mà cái chậu rửa chân này của ta đủ lớn, không chê thì cùng ngâm đi, tuyệt đối có thể khiến cho ngươi thoải mái lên trời, về phần trúng độc, sư huynh giúp ngươi giải quyết."

...

Lãnh Vô Phong nghe nói như thế thì trong nháy mắt mặt nổi đầy gân xanh!

Kịch độc chi thủy, Đại sư huynh không đáng tin cậy này lại mời hắn cùng ngâm!

"Diệp Phong sư huynh, ta, ta thấy hay là thôi đi."

Lãnh Vô Phong nói xong, vội vàng thoát khỏi nơi ở Diệp Phong.

"Có nên bẩm báo chuyện này cho tông chủ hay không?"

Sau khi rời đi, Lãnh Vô Phong rơi vào xoắn xuýt, hắn không biết những linh thảo đó là thuộc về tông môn hay là thuộc về Diệp Phong, cũng mặc kệ nó thuộc về ai, nó đều là linh thảo vô giá.

"Được rồi được rồi, ta cũng không phải tiểu nhân hèn hạ thích đâm thọc."

Cuối cùng, Lãnh Vô Phong vẫn từ bỏ cáo trạng Diệp Phong, trực tiếp trở về chỗ ở của mình.

...

"Hệ thống, tiêu hao một ngàn điểm phá sản tiêu trừ độc tố trong hai chân."

"Hệ thống, tiêu hao chín trăm điểm phá sản, tăng thực lực lên tới Khí Động Cảnh cửu trọng đỉnh phong."

Nói xong, Diệp Phong trực tiếp nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Trong đại điện tông môn.

"Bạch lão, ngươi nói xem rốt cuộc Diệp Phong đó là ai?"

Lạc Thiên Tuyết tràn ngập tò mò với Diệp Phong thần bí không thôi!

"Không rõ ràng!"

"Nhưng mà chờ qua thời gian dài thì đương nhiên sẽ rõ ràng hắn là một người như thế nào."

"Từng chút vạch trần tấm màn bí ẩn về hắn, không phải sẽ tuyệt vời hơn sao."

Bạch lão nhìn Lạc Thiên Tuyết, vừa cười vừa nói.

Còn có một câu Bạch lão chưa hề nói, Diệp Phong này chính là niềm vui ngoài ý muốn, từ nhập tông đến bây giờ, đã khiến cho tâm tính Lạc Thiên Tuyết dao động rất nhiều.

Phải biết, ở Tinh Cực Tông, Lạc Thiên Tuyết chính là nữ thần băng lãnh, là loại người không để ý đến chuyện bên ngoài, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong tu luyện.

"Ta cảm thấy cái tên khốn kiếp đó chính là trời cao phái tới để tra tấn ta!”

"Đúng rồi, còn có Lãnh Vô Phong đó, bây giờ có hai người, ta phải lãng phí không ít thời gian của mình lên người bọn họ."

Lạc Thiên Tuyết nghe xong cũng không nhịn được chửi ầm lên, nàng nằm mơ cũng không ngờ được là loại điều kiện nhập tông hà khắc như thế này mà cũng có thể gặp được hai tên oan đại đầu.

Hả?

Đúng lúc này, hai người đều phát hiện viện lạc đệ tử nội môn ở lại truyền đến khí tức đột phá.

"Không phải tên đó mới đột phá đến Linh Hải Cảnh cửu trọng đỉnh phong sao, bây giờ lại đột phá nữa rồi?"

Lúc này, bỗng nhiên Bạch lão có một ý nghĩ cực kỳ bất an, dù bây giờ chỉ xuất hiện một khí tức đột phá, nhưng mà ai dám cam đoan sau đó sẽ không có.

Không có gì bất ngờ xảy ra.

Trong năm phút sau đó, khí tức đột phá không ngừng truyền đến, hoàn toàn khiến cho hai người ngẩn ra tại chỗ.

Khí Động Cảnh cửu trọng đỉnh phong!

Không đến năm phút, trực tiếp từ Linh Hải Cảnh cửu trọng đỉnh phong đột phá đến Khí Động Cảnh cửu trọng đỉnh phong, đột phá ròng rã một cái đại cảnh giới!