Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Ta nghe nói nhiều người gian lận đặt ra quy tắc cho bản thân để tránh khỏi nguy hiểm, mà vừa vặn quy tắc của hắn ta lại biết." Vương Hạo nhiên chú ý đến lông mày của người đàn ông mặt sẹo càng lúc càng nhíu chặt, hắn biết đã đến lúc.

Giả vờ nhìn đồng hồ, hắn tiếp tục nói:

"Lần trước ta đánh bạc ở chỗ khác, tình cờ biết kẻ gian lận đó, hôm nay ta thấy hắn ở đây, nên mới thuận miệng nhắc nhở ông một câu. Thực ra, chuyện này không liên quan gì đến ta. Ta còn có việc phải đi trước, lần sau lại đến chơi tiếp. "

Sau khi nói xong, hắn phớt lờ các câu hỏi tiếp theo của mặt sẹo, trực tiếp rời khỏi sòng bạc.

Sau khi Vương Hạo Nhiên rời đi, người đàn ông mặt sẹo cho người nhìn chằm chằm vào Sở Bạch.

Quả nhiên, đúng như Vương Hạo Nhiên đã nói, vận khí của Sở Bạch thực sự rất tốt, số chip của hắn cứ tăng dần cho đến khi hắn thắng được khoảng ba vạn năm mới dừng tay lại.

Quả nhiên là một tên gian lận!

"Chặn cửa ra vào, ngăn tên nhãi con mặc áo T-shirt kia lại cho ta!"

Người đàn ông mặt sẹo ra lệnh bằng bộ đàm cho đám tiểu đệ.

Tại cửa đổi chip.

Sắc mặt Sở Bạch đỏ bừng, trong nội tâm khó nén nổi kích động.

Hắn đếm số chip vừa thắng được, biết rằng mình đã thắng được 3 vạn 5.

Như vậy có thể giải quyết tiền thuốc men, lại có thêm mấy ngàn tiền tiêu vặt.

Thực ra Sở Bạch vẫn muốn thắng nhiều hơn, nhưng lại rất thận trọng, vì sợ bị người có tâm để ý, tạo ra phiền phức không đáng có.

Tất nhiên hắn không có ý định thu tay sau lần đầu tiên nếm trải vị ngọt.

Hắn đã lên kế hoạch đổi chỗ chơi khác để tiếp tục thắng từng chút một.

Có dị năng thấu thị, sòng bạc chính là cây rút tiền của hắn.

Phát tài thực sự quá dễ dàng.

"Dừng chơi, đổi toàn bộ chip thành tiền mặt cho ta."

Sở Bạch đưa thẻ chip cho cô gái, nhưng cô gái chưa kịp đếm số lượng thì đã có bảy tám thanh niên mang vẻ bất thiện vây quanh.

Người đàn ông mặt sẹo cũng đi tới, âm trầm nói:

"Nhãi con, dám ở địa bàn của Tang Khôn ta gian lận, ngươi đang chán sống phải không?"

"Ta gian lận? Ta gian lận như thế nào, ngươi có chứng cứ không, chỉ ra cho ta xem?" Sở Bạch có chút chột dạ, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh.

Tuy là biết hắn "Gian lận", nhưng căn bản tìm không ra bằng chứng để chứng minh rằng hắn gian lận.

"Lời này phải hỏi mày mới đúng." Người đàn ông mặt sẹo nhìn chằm chằm Sở Bạch, sau đó hướng về mấy tên tiểu đệ ra lệnh:

"Trước tiên bắt trói nó lại cho tao."

"Mẹ kiếp!"

Sức chiến đấu Sở Bạch không hề yếu, hơn nữa tính cách tàn nhẫn, thấy tình huống không ổn liền phi lên, vung cước đá thẳng về phía hạ bộ của Tang Khôn.

Đá Tang Khôn ngã thẳng xuống đất, hai bàn tay ôm chặt lấy hạ bộ, cơ mặt co quắp lại với nhau, mắt trợn ngược trắng dã trông cực kì đáng sợ.

Những tiểu đệ khác giật mình vội vàng kéo đại ca dậy.

Khung cảnh có hơi hỗn loạn.

Sở Bạch lại ra quyền, quật ngã hai tiểu đệ đang chắn đường rồi trực tiếp bỏ chạy.

"Đại ca, đại ca, anh không sao chứ?"

Một nhóm tiểu đệ kéo Tang Khôn lên.

Tang Khôn che lấy hạ thể, đau đến nhe răng trợn mắt.

Hắn không ngờ rằng một thằng nhãi ranh chưa đầy hai mươi tuổi lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy.

"Đuổi theo, mau đuổi theo, bắt nó về đây cho tao!"

Tang Khôn nhìn lũ tiểu đệ rống to.

Chỉ riêng chuyện gian lận, ít nhất Tang Khôn cũng phải chặt tay Sở Bạch, giờ lại bị đánh thêm một lần.

Tang Khôn muốn lấy của thằng nhãi con kia thêm một cái chân nữa.

...

Bên ngoài sòng bạc.

Ngồi bên trong chiếc Cullinan, Vương Hạo Nhiên nhìn thấy một người từ cửa sòng bạc chạy ra ngoài.

Bộ dạng chật vật kia chẳng phải chính là Sở Bạch sao?

Phía sau hắn ta có bảy tám thanh niên đuổi theo la hét giết người.

Trong quá trình rượt đuổi và chạy trốn, những người này rất nhanh đã bị mất dấu.

Khoảng năm phút sau, bảy tám thanh niên đó trở về tay không.

Hiển nhiên là Sở Bạch đã trốn thoát thành công.

Đối với kết quả này, Vương Hạo Nhiên cũng cảm thấy bình thường.

Tuy rằng hào quang nhân vật chính của Sở Bạch đã suy yếu đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn là nhân vật chính, làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy.

[ Đinh, ký chủ thành công ngăn cản nhân vật chính Sở Bạch kiếm được món tiền đầu tiên, hào quang nhân vật chính của Sở Bạch -20, hào quang phản phái của ký chủ +20 và nhận được 200 điểm phản phái. ]

Bận rộn một phen, tiêu mất 50 vạn nhân dân tệ, thực sự rất xứng đáng.

Vương Hạo Nhiên vui vẻ kiểm tra bảng điều khiển.

[ Ký chủ: Vương Hạo Nhiên ]

[ Giá trị chiến lực: 89 ]

[ Giá trị mị lực : 268 ]

[ Hào quang phản phái: 169 ]

[ Điểm phản phái: 500 ]

[ Kỹ năng: Không có ]

500 điểm phản phái vừa vặn có thể rút thưởng một lần, Vương Hạo Nhiên tuy có nghĩ đến nhưng vẫn nhịn lại.

Nếu dùng hết 500 điểm phản phái rút thưởng, điểm phản phái của hắn trực tiếp về 0.

Nếu như gặp phải người nghi ngờ là nữ chính hoặc các vai phụ quan trọng khác, hắn sẽ không có điểm phản phái để kiểm tra thông tin.

Tiết kiệm thêm vài trăm điểm nữa rồi mới rút thưởng sau.

...

Kỳ nghỉ còn lại hơn một ngày, trong thời gian này Vương Hạo Nhiên đi theo dõi hành động của Sở Bạch.

Sau khi Sở Bạch trốn khỏi sòng bạc của Tang Khôn, Tang Khôn đã thông báo cho đồng bọn nên Sở Bạch không dám tiếp tục đến những sòng bạc khác để kiếm tiền.

Ngày thứ hai đi học bình thường.

Vương Hạo Nhiên huýt sáo đi vào lớp học, vừa mở ngăn bàn ra thì thấy toàn là phong thư.

Vương Hạo Nhiên mở mấy lá thư ra xem một chút, thấy toàn là thư tình của các nữ sinh gửi cho mình.

Đây là phiền não của hotboy trường.

Nhưng cảm giác khi đọc một bức thư tình thoải mái thật đấy.

Mỗi một bức thư tình các nữ sinh viết đều tràn đầy yêu thương, sử dụng nhiều cách dùng từ khác nhau để bày tỏ tình cảm của mình, muốn tình cảm của mình được đáp lại.

Mặc dù Vương Hạo Nhiên nhìn thì thoải mái, nhưng sau khi xem xong, hắn hầu như không có ấn tượng với một nữ sinh nào.

Tuy nhiên, có một bức thư tình không có tên, gây ấn tượng với hắn hơn một chút.