Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Không thể không nói, một màn kịch kịch tính như vậy, đang diễn ra ngay sơn môn Thái Huyền thánh địa.

Các tông môn thế gia lúc trước còn hùng hổ, đằng đằng sát khí tiến đến, hiện giờ đều có cùng một dáng vẻ vô cùng hiền hòa, tử tế.

Thậm chí ngay cả người tính tình nóng nảy là Thái thượng hoàng của Đại Thiên Hoàng Triều cũng bị người bên cạnh kéo lại.

Tình cảnh này, người không biết còn tưởng rằng các thế lực này đều tới từ một nhà.

"Đây chính là sự kì diệu của thế giới lấy thực lực vi tôn này."

"Chỉ cần Thanh Ca có thể giữ được tình cảm của Cố công tử, có mối quan hệ này, về sau Đông Hoang đại địa, ai gặp ta không đi đường vòng chứ?"

Thái Huyền Thánh Chủ trong lòng không khỏi cảm khái, nghĩ tới hình ảnh trong tương lai, không khỏi hưng phấn, kích động.

Bất quá ngoài mặt vẫn tỏ ra kiêu ngạo đắc ý.

Trong lòng hắn vô cùng tỉnh táo.

Nếu ngày hôm nay Thái Huyền thánh địa không có Cố Trường Ca tọa trấn, tuyệt đối sẽ bị đám thế lực lớn này chia cắt không còn một mảnh, trở thành một vùng đất hoang phế đổ nát.

Không chỉ hắn, thậm chí toàn bộ Thái Huyền thánh địa đều vô cùng cảm kích cùng kính sợ Cố Trường Ca.

Bọn họ hiểu rõ, vì ai mới có thể làm cho các thế lực đều đồng thời kính sợ như vậy!

Cố Trường Ca có thể ban cho bọn họ những cái này, đương nhiên cũng có thể dễ dàng lấy đi.

"Muốn bái kiến Cố công tử, phải thể hiện thành ý của các ngươi."

"Cũng không phải các ngươi muốn thấy là có thể thấy."

Thái Huyền Thánh Chủ cười lạnh nói , hóa thành một vệt thần quang, lập tức rời khỏi sơn môn, cũng mặc kệ người của các thế lực lớn.

Việc cấp bách, là muốn hỏi xem Cố công tử rốt cuộc có ở đây hay không.

Cũng không phải cho hắn cáo mượn oai hùm trang bức.

Trong cung điện , thấy mục đích Thái Huyền Thánh Chủ chạy tới cầu kiến là điều này.

Cố Trường Ca cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tên này lại lấy tên tuổi của mình đi trang bức.

Bất quá loại chuyện nhỏ nhặt này hắn đương nhiên cũng lười quản, trực tiếp để Thái Huyền Thánh Chủ tự mình giải quyết.

Hiện tại hắn còn đang chờ xem một màn kịch hay đây.

Chỉ là hi vọng Tô Thanh Ca đừng làm hắn thất vọng.

. ..

"Khốn khiếp , tên Tô Thái Huyền này thật kiêu ngạo, ta thật muốn xé rách mặt hắn xuống. . ."

"Không phải chỉ là vận khí tốt thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người?"

Bên ngoài sơn môn Thái Huyền thánh địa, rất nhiều người phẫn nộ, trong lòng lại cũng rất hâm mộ.

Bất quá cũng không dám chân chính xâm nhập vào trong Thái Huyền thánh địa .

Ai cũng nhìn ra, Thái Huyền thánh địa này dựa hơi vị đại nhân tuổi trẻ kia nên mới dám phách lối như vậy.

Điều này cũng đủ để chứng minh, lai lịch của vị đại nhân trẻ tuổi kia khủng bố đến mức nào.

Vạn nhất không cẩn thận chọc vào , đây chẳng phải sẽ khiến tông môn gặp phải tai họa ngập đầu sao?

Đương nhiên rất nhiều người cũng tò mò, rốt cuộc vị đại nhân trẻ tuổi kia là người như thế nào?

Đặc biệt là đám đệ tử tuấn kiệt trẻ tuổi đi theo thánh địa, hoàng triều .

Bọn họ có nữ có nam, tu hành có thành tựu không thấp, toàn thân bao phủ thần quang.

Ngày thường tự xưng là thế hệ thanh niên nổi bật trên Đông Hoang đại địa.

Nhưng ngày hôm nay những gì bọn họ chứng kiến thật sự khiến bọn họ khiếp sợ không thôi.

Một thiếu niên mà thôi, thậm chí còn không hiện thân, liền khiến cho mọi thế lực lớn kiêng kị thành bộ dáng này?

"Thật sự không thể tin được, chẳng lẽ có thiếu niên như vậy ở Trung Châu sao?" Một nam tử trẻ tuổi mái tóc màu hoàng kim không khỏi tò mò nói.

Hắn là thánh tử của Dương Hư thánh địa, ngày hôm nay đi theo các vị trưởng lão đến đây, chuẩn bị tham gia chiến đấu, thuận tiện tăng một chút kiến thức.

Nhưng không nghĩ đến sẽ thấy một màn hài kịch này.

Cho nên cho là , vị thiếu niên trẻ tuổi này từ Trung Châu đến đây rèn luyện.

So sánh với Đông Hoang đại địa hoang vắng.

Trung Châu là một vùng đất địa linh nhân kiệt, có vào tông môn thậm chí ngang ngửa với tông môn ở thượng giới trong truyền thuyết.

Tổ tiên từng phi thăng đến thượng giới , lai lịch cường đại đến mức không thể tưởng tượng được.

"Chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy, thế lực ở Trung Châu tuy mạnh, nhưng cũng không thể khiến cho Thái Huyền thánh địa phách lối như thế."

"Chuyện ngày hôm nay đúng là không ngờ được. . ."

Thái thượng trưởng lão Triệu Thiên của Dương Hư thánh địa nghe vậy, không khỏi cười khổ.

Thoạt nhìn tuy rằng hắn có dáng vẻ cao nhân tiên phong đạo cốt.

Nhưng hiện tại cũng không dám đi đâu, đành phải thành thành thật thật chờ ở trước sơn môn của Thái Huyền thánh địa.

. ..

Cùng lúc đó, bên kia.

Sau khi Cố Trường Ca rời khỏi lương đình, Tô Thanh Ca sững sờ một hồi, sau đó cũng trở về cung điện của mình .

Thần sắc của nàng có chút sầu não.

Trong lòng nghĩ mình rốt cuộc đã làm gì làm Cố Trường Ca không thích, khiến hắn lập tức rời đi.

Không nói nguyên nhân cho nàng biết.

Bất quá suy nghĩ nửa ngày, nàng cũng không đoán ra.

Chỉ có thể cảm thán không hổ là Cố công tử, thật khiến người ta khó có thể nắm lấy, thật không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Muốn chiếm được sự yêu mến của người như hắn, cũng rất khó khăn.

Còn về chuyện các thế lực lớn tới tấn công, Tô Thanh Ca căn bản không hề lo lắng.

Nàng biết rõ lai lịch của Cố Trường Ca, cũng biết rõ điều này có ý nghĩa gì.

Chỉ cần các thế lực lớn kia không ngu, sẽ không dám ra tay với Thái Huyền thánh địa khi Cố Trường Ca đang ở đây.

Thậm chí về sau, cũng sẽ không dám.

"Bên trong điện có người. . ."

Bất quá rất nhanh, sắc mặt của Tô Thanh Ca không khỏi biến sắc.

Nàng tốt xấu gì cũng là thánh nữ của Thái Huyền thánh địa, tu hành từ nhỏ, thực lực cũng là đứng đầu trong các thế hệ cũng trang lứa của Đông Hoang đại địa .

Khí tức ba động, nàng vẫn có thể phát hiện.

Mà lúc này, người nọ ẩn thân trong bóng tối cũng đi ra.

"Thanh Ca. . ."

Người này khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt trắng bệch, trong mắt có tơ máu, đầu tóc rối bù, bộ dáng vô cùng chật vật.

Có thể thấy hắn vừa trải qua một đoạn thời gian không tốt.

Nhưng tâm tình lại hết sức kích động.

Rốt cuộc cũng gặp được người mà hắn nhớ thương nhất, lo lắng nhất trong khoảng thời gian này.

"Diệp Trần. . ."

Tô Thanh Ca nhíu mày, nhận ra đó là Diệp Trần.

Từ khi hắn bị giam giữ ở địa lao, nàng không hề hỏi thăm.

Càng không đến thăm.

Bởi nàng đã nói với Cố Trường Ca, sẽ không để ý tới chuyện của Diệp Trần nữa, vì vậy nàng không quan tâm.

Đây là nguyên tắc làm người của nàng.