Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Một lời đã định!"

Tam Tiêu lập tức đồng thanh đáp ứng.

Hai mắt Quỳnh Tiêu hiện lên ánh sáng nói:

"Vì Hỗn độn huyền thiết, cho dù bản tiểu thư hi sinh nhan sắc cũng phải dạy dỗ tốt ca ca của ngươi!"

"Ta xem tiểu đề tử ngươi là phát xuân mới đúng!" Vân Tiêu trêu ghẹo nói.

"Cũng dám chế nhạo ta, ta cào ngứa ngươi!"

"Ha ha, ngứa!"

"..."

Đoàn người hi hi ha ha đi vào sân của căn nhà thứ ba.

Ở giữa sân này có một hồ nước to cỡ một mẫu, giữa hồ nước có một chiếc cầu vòm, trên cầu vòm có một đình nghỉ mát, một nam tử trẻ tuổi đang lười biếng nằm trên ghế mây trong đình nghỉ mát thả câu.

Nam tử trẻ tuổi trông khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ băng thanh ngọc cốt, trong sáng thoát tục; đồng tử đen kịt như ngọc, hai mắt sáng lóa như sao. Cả người nhìn tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, ngọc thụ lâm phong, đẹp như quan ngọc.

Ở phía sau nam tử, một nữ tử trẻ tuổi nửa ngồi nửa quỳ nhẹ nhàng phẩy quạt cho hắn.

Nữ tử có phong độ, tư thái tuyệt đẹp. Thắt đáy lưng ong, chân dài mảnh khảnh, khi thì quyến rũ khi thì ngây thơ trong sáng. Dung mạo, khí chất này mà so với Tô Đắc Kỷ thì chỉ hơn chứ không kém.

Khiến người ta kỳ quái là quần áo của nữ tử, nó hoàn toàn khác với cung trang của thế giới này.

Nàng mặc một bộ váy ngắn nhiều tầng bèo nhún màu đen, phối với tạp dề trắng viền ren. Trên đầu còn đội một chiếc khăn ren trắng (giống trang phục hầu gái), làm cho nàng vốn có khí chất nữ vương có thêm vài phần ngoan ngoãn và đáng yêu.

Tô Đát Kỷ nhìn thấy ca ca từ xa liền nhảy chân sáo, vẫy tay la lớn:

"Ca ca, ca ca, muội muội đáng yêu lại mỹ lệ của ngươi đã trở về rồi, lần này ta còn mang đến ba vị sư tỷ, ai nấy cũng đều là mỹ nữ tuyệt thế đó."

Lý Nguyên thấy muội muội, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm cưng chiều.

Tuy Tô Đát Kỷ không phải muội muội ruột của hắn, nhưng lại làm cho hắn cảm nhận được tình thân chưa từng được cảm nhận.

Thật ra Lý Nguyên không phải người của thế giới này. Hắn vốn là một đứa trẻ mồ côi trên địa cầu, một ngày bị sét đánh, tự dưng xuyên không đến thế giới bảng Phong Thần, cho đến bây giờ đã trôi qua mười lăm năm.

Giống như rất nhiều người xuyên việt khác, Lý Nguyên cũng nắm giữ một hệ thống.

Hệ thống tên Tu Luyện Một Vạn Lần Là Đột Phá.

Mặc kệ hắn tu luyện công pháp gì, chỉ cần tu luyện một vạn lần là có thể đột phá một cảnh giới.

Kết quả chỉ dùng thời gian năm năm, hắn đã từ một người phàm tục tu luyện đến cảnh giới đại đạo chí cao, đạt đến phần cuối cùng của việc tu luyện, lại không còn khả năng để đột phá tiếp nữa.

Nếu đã tu luyện đến phần cuối rồi, Lý Nguyên cũng không có tâm tư tranh bá thiên hạ gì cả, nên bắt đầu sống cuộc sống như một con cá mặn.

Mỗi ngày không phải dắt chó đá gà trên đường cái ở Triều Ca thì là xem diễn đặt cược, hoặc là dưỡng hoa câu cá trong nhà, các loại ăn uống chơi đùa, cuộc sống trôi qua vừa thích ý lại tự tại.

Tranh bá Tam giới gì gì đó, đối với hắn nó còn không có sức hấp dẫn bằng một bàn thịt kho tàu.

Không bao lâu sau, Tô Đát Kỷ dẫn Tam Tiêu tiến vào trong đình nghỉ mát.

"Thược Dược tỷ tỷ." Tô Đát Kỷ ngọt ngào gọi nữ tử đang quạt cho Lý Nguyên.

"Tiểu thư đã trở về rồi!" Thược Dược tươi cười thăm hỏi.

Tam Tiêu thấy dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Thược Dược, không hẹn mà cùng bị sắc đẹp làm cho giật mình.

Dung mạo của Đát Kỷ vốn đã hiếm thấy trong thế gian, Tam Tiêu không ngờ đến ở đây vẫn còn có một tiểu mỹ nhân tuyệt đại không hề kém cạnh Đát Kỷ.

Tam Tiêu so sánh, cũng không khỏi có chút tự ti mặc cảm.

Mấu chốt là, mỹ nhân tuyệt đại ấy thế mà lại là nha hoàn của Lý Nguyên!

Quỳnh Tiêu nhất thời cảm thấy, suy nghĩ muốn "dụ dỗ" Lý Nguyên của mình có chút nực cười.

Nha hoàn của Lý Nguyên còn đẹp hơn cả mình, sao mình còn "dụ dỗ" hắn, làm cho hắn quỳ dưới chân váy của mình được chứ?

Quỳnh Tiêu hơi phát sầu!

Tô Đát Kỷ thấy Lý Nguyên còn nằm ghế trên, không khỏi khẽ đá ca ca một cái: "Ca ca khách đến thăm, mau tiếp khách đi chứ."

"Sao mấy lời này nghe lạ lạ vậy?"

Lý Nguyên phỉ nhổ, bất đắc dĩ đứng lên.

"Ba vị sư tỷ, đây chính là ca ca cá mặn của ta -- Lý Nguyên." Tô Đát Kỷ nháy mắt với Tam Tiêu: "Cũng đẹp trai đó ha!"

Đẹp trai!

Quá đẹp trai luôn!

Tam Tiêu thấy tướng mạo anh tuấn của Lý Nguyên, hai mắt không khỏi tỏa sáng.

Các nàng đã từng gặp không ít thanh niên tuấn kiệt kinh tài tuyệt diễm ở Tam giới, thế nhưng không có một ai có thể nổi bật bất phàm, anh tuấn đẹp trai gioogns như Lý Nguyên.

Khiến người ta như tắm trong gió xuân.

Đặc biệt là hai mắt của Lý Nguyên, trong veo không tỳ vết như đứa trẻ sơ sinh, không có một chút tạp chất nào, khiến người ta sinh nhiều thiện cảm.

Đáng tiếc, chính là tu vi kém một chút, chỉ có Địa Tiên sơ kỳ!

Tam Tiêu có chút tiếc nuối thầm nghĩ.

"Lý Nguyên bái kiến ba vị tiên tử."

Lý Nguyên thấy Tam Tiêu nương nương, cũng không có bất kỳ kích động nào, vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng chào hỏi:

"Xá muội bướng bỉnh, nàng tu luyện ở Triệt giáo, làm phiền các ngươi chiếu cố."

"Ta mới không có bướng bỉnh!" Đát Kỷ nhíu mũi quỳnh, lập tức phản bác.

Vân Tiêu thấy Lý Nguyên ăn nói tao nhã, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không khỏi càng thêm thưởng thức.

Nàng chắp tay thi lễ với Lý Nguyên, nói:

"Đát Kỷ rất hiểu chuyện, trên dưới Triệt giáo đều rất thích nàng, chưa nói đến chiếu cố gì cả."

Tô Đát Kỷ thấy Tam Tiêu và ca ca nói chuyện với nhau, trong lòng không khỏi vui như mở cờ, nàng lập tức mở miệng nói:

"Ta và Thược Dược tỷ tỷ đi hậu viện hái chút hoa quả cho sư tỷ, các ngươi chậm rãi trò chuyện."

Nói xong, nàng lôi kéo nha hoàn Thược Dược rời khỏi đình nghỉ mát.

Chỉ để lại Lý Nguyên và ba tỷ muội Tam Tiêu ở một chỗ.

"Ba vị tiên tử mời ngồi, đừng khách khí, cứ coi như là nhà mình." Vẻ mặt Lý Nguyên tự nhiên nói với Tam Tiêu.

Tam Tiêu thành thật ngồi xuống.