Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Lần này ta đi Đại La Thiên, đã thương lượng với Nhân giáo và Xiển giáo xong, chuẩn bị lựa chọn ba trăm sáu mươi lăm vị chính thần trong Tam giới, chia làm bốn bộ trên là lôi, hỏa, ôn, đấu, bốn bộ dưới là đàn tinh liệt túc, tam sơn ngũ nhạc, bố vũ hưng vân, thiện ác chi thần.”

“Người trong Tam giới, phàm là người phạm hồng trần, chắc chắn sẽ gặp phải sát kiếp, dó đó có tên trên bảng. Bởi vậy, các ngươi cần phải đóng chặt cửa, ước thúc môn nhân chăm chỉ tu luyện, không được rời núi lây dính kiếp nạn hồng trần. Nếu không, vi sư cũng không thể cứu được các ngươi, đã nhớ kỹ chưa?”

“Đệ tử nhớ kỹ!”

Vạn tiên của Triệt giáo cùng trả lời.

“Xin hỏi lão sư.” Kim Linh Thánh Mẫu bước lên hỏi Thông Thiên giáo chủ: “Không biết Thần đạo và Tiên đạo này có điểm nào khác nhau?”

Thông Thiên giáo chủ: “Pháp lực của tu sĩ Thần đạo cao hay thấp chủ yếu chịu sự ảnh hưởng của tín ngưỡng hương khói, hơn nữa còn bị bảng Phong Thần và Đả Thần tiên chế ước. Một khi tu sĩ lên bảng, mọi hành vi đề bị người trói buộc, không tự do tự tại bằng Tiên đạo.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ khẽ gật đầu.

“Thần đạo có nhiều cản trở như vậy, ai muốn lên bảng chứ?”

“Ai thích thì người đó lên, dù sao ta đã quen với việc không bị trói buộc rồi, không muốn nhìn ánh mắt của những người khác.”

“Hì hì, sao ta lại không giống ngươi chứ?”

“Tốt nhất là ba trăm sáu mươi lăm vị chính thần trúng tuyển trong Xiển giáo và Nhân giáo đi, ai dám trêu chọc Triệt giáo của chúng ta, chắc chắn ta sẽ làm hắn lên bảng trước.”

“Ha ha, rất đúng, rất đúng!”

“…”

Bây giờ lượng kiếp mở ra, thiên cơ đã bị che giấu, người của Triệt giáo hoàn toàn không biết, khí vận của Triệt giáo đã suy giảm, người của Triệt giáo đã sát phạt gần người, Tiên đạo sắp hết.

Sau khi Thông Thiên giáo chủ dặn dò mọi người đóng cửa tu luyện, tránh né sát kiếp bèn phất tay để từng đệ tử quay về.

Tô Đát Kỷ vốn định bắt lời với Kim Linh Thánh Mẫu thì đúng lúc này, Thông Thiên giáo chủ đột nhiên gọi nàng: “Đát Kỷ, ngươi ở lại.”

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Thông Thiên giáo chủ lập tức hiền lành hỏi Tô Đát Kỷ: “Không phải lúc trước người cầu vi sư nhận ca ca ngươi làm đồ đệ à? Ca ca ngươi đâu? Sao không thấy hắn tới bái sư?”

Nói tới chuyện bái sư là Tô Đát Kỷ lại tức giận, nàng oán giận với Thông Thiên giáo chủ: “Xin lỗi sư phụ, ca ca kia của ta là người cá mặn nhất thiên hạ, dù ta khuyên hắn thế nào hắn vẫn không tu luyện, vậy nên chỉ có thể phụ lòng tốt của sư phụ!”

Nói xong, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Đát Kỷ lập tức lộ ra vẻ xấu hổ.

Thông Thiên giáo chủ biết trên đời này lại còn có người không muốn bái mình làm sư phụ, vừa bất ngờ vừa hơi tức giận.

Hắn đường đường là Thiên Địa Thánh Nhân, có bao nhiêu vạn cổ đại năng và thiên tài tuyệt thế muốn bái hắn làm thầy còn không được.Vậy mà còn có người không muốn, quả thật là không biết tốt xấu!

“Ca ca ngươi không muốn tu luyện, vậy một ngày hắn làm gì?” Thông Thiên giáo chủ nhịn lại cơn tức, hỏi Tô Đát Kỷ.

Tô Đát Kỷ: “Ngày nào hắn cũng đá gà dắt chó đi dạo, chơi bời lêu lổng. Lúc không có ai thì nằm như một con cá mặn, quả thật là một khối gỗ mục không thể điêu. Dù sao ta đã hoàn toàn hết cách với hắn rồi!”

Quở trách ca ca nhà minh, Tô Đát Kỷ phải nói là nói liền không dứt.

Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng cười: “Hừ, cho dù hắn là gỗ mục, ta cũng có thể điêu khắc hắn thành của quý!”

Hắn quyết định phải tới nhân gian nhìn xem khối gỗ mục này rốt cuộc chơi bời lêu lổng cỡ nào!

Không phải ngươi không muốn tu luyện à, ta sẽ làm người quỳ bái muốn nhận ta làm thầy!

Đát Kỷ nghe thấy Thông Thiên giáo chủ nói vậy không khỏi vỗ tay kêu: “Tốt quá rồi, có lão sư đích thân ra ngựa, chắc chắn có thể cải tạo ca ca cá mặn của ta!”

Từ lần mấy người Văn Trọng nói muốn gả con gái mình cho Lý Nguyên, bọn xem là thật luôn, ngày nào cũng thúc giục hắn đi xem mắt con gái của mình.

Tuy Lý Nguyên đã muốn thoát khỏi cuộc sống của một con chó độc thân từ lâu, nhưng cả hai đời hắn đều không có kinh nghiệm ở chung với con gái, càng không biết nên làm thế nào.

Hơn nữa năm người Văn Trọng, Thương Dung, ĐặngCửu Công, Hoàng Phi Hổ, Tỷ Can, năm cô con gái, hắn cũng không biết nên đồng ý với ai.

Đúng là đau đầu!

Cuối cùng, nhóm người Văn Trọng quyết định để Lý Nguyên lần lượt xem mắt với con gái của mỗi người một ngày. Cuối cùng hắn thích ai thì sẽ là con rể của người đó.

Lý Nguyên bị làm phiền không còn cách nào nên đành phải miễn cưỡng đồng ý yêu cầu này.

Hôm nay, đến lượt Lý Nguyên gặp mặt Đặng Thiền Ngọc, con gái của Đặng Cửu Công.

Hai người hẹn gặp nhau ở ngoài cửa thành Nam Thành, cùng tới ngoại ô đạp thành.

Nhưng Lý Nguyên dẫn Thi Hống thú, Nê Côn vừa tới cửa thành đã bị một đạo nhân trung niên mặc đạo bào đen cản đường.

Lý Nguyên nhìn, chỉ thấy vị đạo nhân này thần vận nội liễm, trong cơ thể có vô số đạo văn nhấp nhô như ngân hà, hàng tỷ pháp tắc lấp lánh như sao trời. Hắn đứng ở đó, như hoà hợp cùng một thể với thiên đạo.

“Chó ngoan không cản đường!” Lý Nguyên không chút khách sáo mắng chửi Thông Thiên giáo chủ.

Cho dù là Thánh Nhân cũng không thể tùy tiện cản đường người khác.

“Gâu gâu.” Thi Hống thú cũng phối hợp sủa hai tiếng.

Thông Thiên giáo chủ nghe vậy lập tức giận dữ thổi râu trừng mắt, suýt nữa không nhịn được hiện pháp tướng, dạy cho thằng nhóc không biết trời cao đất dày này một bài học.

Cũng may, cuối cùng hắn vẫn nhịn lại được.

Ta nhịn!

Đường đường là Thánh Nhân, không chấp nhặt với phàm nhân này!

Lần này Thông Thiên giáo chủ tới Triều Ca vốn vì cải tạo Lý Nguyên.

Nhưng hắn vừa đi vào cửa thành đã phát hiện ra một miếng ngọc thô.

Mà miếng ngọc thô này đúng là Lý Nguyên.

Chỉ là lúc này Thông Thiên giáo chủ vẫn chưa biết, người trước mắt chính là người hắn cần tìm.