Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thương Dung cười nói: “Lý Nguyên tiểu hữu, nếu ngươi không tới nữa thì Lão Văn thật sự sẽ tới nhà tìm ngươi mất!”

Tỷ Can cũng cười nói: “Ta có thể nói, Lão Văn còn để ý Lý Nguyên tiểu hữu hơn cả lão bà của mình.”

Lý Nguyên nghe vậy không khỏi đen mặt: “Có ai so sánh như vậy à? Hơn nữa tuổi của Lão Văn, cho dù muốn để ý lão bà thì chỉ sợ cũng có tâm mà không có sức!”

“Ha ha ha.” Mọi người lập tức cười to.

Văn Trọng tức tới nỗi thổi râu trừng mắt: “Ta vẫn còn trẻ lắm, riêng năm nay đã sinh bốn đứa con trai, có lòng mà không có sức ở đâu? Nhưng ngươi…”

Văn Trọng đánh giá Lý Nguyên: “Tuổi còn trẻ mà bây giờ mới ngủ dậy chắc chắn là thận yếu, có cần ta gọi người tặng ít thuốc bổ không?”

Lý Nguyên: “Ngươi giữ lại tự mình dùng đi, thận ta còn tốt lắm!”

Tỷ Can: “Nếu Lão Văn có thuốc bổ thì có thể tặng cho ta một ít, ta có một người bạn muốn thử một lần.”

“Ăn không nói có!”

“Tử Tỷ, xem ra người thận yếu nhất trong số chúng ta là ngươi!”

“…”

Mọi người hi hi ha ha cười đùa, không hề cảm thấy ngại ngùng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Nguyên bằng lòng trở thành bạn lâu năm với nhóm người Văn Trọng.

Lý Nguyên và Văn Trọng ngồi đối diện nhau cách một bàn cờ.

“Lần này nhường ngươi mấy nước?” Lý Nguyên hỏi Văn Trọng.

Thực lực của hắn quá mạnh, bởi vậy nên mỗi khi chơi cờ với mọi người, hắn đều sẽ nhường.

“Lần này nhường sáu nước đi!” Văn Trọng ngượng ngùng nói.

Văn Trọng dùng cờ đen đi sáu bước trước, Lý Nguyên dùng cờ trắng đi sau, hai bên lập tức bắt đầu đánh cờ.

Thương Dung và Tỷ Can thấy thế lập tức dừng lại, tới bên cạnh Lý Nguyên quan sát hắn bố cục như thế nào.

“Rầm rầm!”

Lý Nguyên và Văn Trọng vừa đánh cờ chưa bao lâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng động kịch liệt truyền tới từ bên ngoài.

Con rồng lớn của Văn Trọng sắp bị Lý Nguyên bao vây, vốn đang bực mình, nghe thấy tiếng ồn ào lập tức khó chịu quát to với người hầu bên ngoài: “Ai ồn ào như thế, hại rồng của ta bị nhốt lại rồi!”

“Rõ ràng là thực lực không bằng người còn không biết xấu hổ đổ lỗi cho tiếng ồn ào bên ngoài.” Tỷ Can không chút khách sáo đả kích Văn Trọng.

Văn Trọng cãi lại: “Ta thật sự bị ảnh hưởng suy nghĩ…”

“Lão gia, là Thượng đại phu Phí Trọng đại nhân và Vưu Hồn đại nhân, bọn họ dẫn theo một đội binh lính bao vây Khoái Hoạt Lâm, không biết bọn họ muốn làm gì?” Người hầu của Văn Trọng bước vào bẩm báo.

“Phí Trọng, Vưu Hồn?”

Nghe thấy hai cái tên này, nhóm người Văn Trọng và Thương Dung lập tức lộ ra vẻ chán ghét.

“Hai tên nịnh thần này dẫn binh lính trong phủ tới đây làm gì?”

Lý Nguyên khẽ mỉm cười và nói: “Chắc là tới tìm ta.”

“Lý Nguyên tiểu hữu quen biết hai tiểu nhân Phí Trọng và Vưu Hồn này à?” Hoàng Phi Hổ cảm thấy bất ngờ nhìn Lý Nguyên.

Hắn lắc đầu nói: “Cũng không quen, chỉ là ngày hôm qua con trai Phí Trọng và Vưu Hồn gây chuyện ở Khoái Hoạt Lâm, bị tiểu nhị trong tiệm ta dạy dỗ cho một trận, có lẽ hôm nay bọn họ tới là muốn báo thù cho con trai mình.”

Mọi người không khỏi ngẩn ngơ.

Mọi người nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Lý Nguyên còn tưởng rằng Phí Trọng và Vưu Hồn là bạn của hắn, không ngờ lại có thù oán.

Thương Dung khó hiểu hỏi hắn: “Đắc tội Phí Trọng và Vưu Hồn mà ngươi còn cười được à?”

Văn Trọng, Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ và Đặng Cửu Công cũng cảm thấy Lý Nguyên vô tâm.

Phải biết rằng Phí Trọng và Vưu Hồn đều là đại thần Trụ Vương yêu quý, quyền thế ngập trời. Nếu người bình thường đắc tội hai người này thì đã dọn đồ trốn đi từ lâu rồi, sao còn có thể cười được?

Lý Nguyên không quan tâm nói:”Chỉ là hai kẻ tiểu nhân thôi, không đáng phải lo.”

Thái độ vân đạm phong khinh của hắn lập tức làm mọi người liên tục khen ngợi.

“Đây mới là phong phạm của danh sĩ chứ, không cúi đầu trước quyền quý, làm người bội phục.”

“Nói đúng lắm, Phí Trọng và Vưu Hồn chính là hai kẻ tiểu nhân, sợ cái lông!”

“Khí độ của tiểu hữu mạnh hơn những kẻ nịnh nọt, tâng bốc Phí Trọng và Vưu Hồn trong triều đình quá nhiều!”

“Theo ý ta, phải đánh cho hai người này một trận mới được, xem xem sau này bọn họ còn dám a dua nịnh nọt Trụ Vương nữa không.”

“…”

Lý Nguyên thả cờ xuống rồi ôm quyền nói với mọi người: “Các ngươi chờ một lát, ta đi xem tình hình thế nào.”

Văn Trọng lo lắng hắn bất lợi cũng đứng lên nói: “Chúng ta đi cùng ngươi!”

Vì thế, Lý Nguyên dẫn mấy người Văn Trọng, Thương Dung, Tỷ Can cùng đi tới ngoài sảnh tửu lâu.

Lúc này, cửa của Khoái Hoạt Lâm đã bị binh lính trong phủ của Phí Trọng và Vưu Hồn bao vây.

Những binh lính trong phủ này mặc giáp đeo đao, hùng hổ đứng đó, khách hàng trong Khoái Hoạt Lâm đều bị đội binh lính trong phủ hung dữ này làm cho sợ hãi không dám thở mạnh.

Cảnh tượng vốn rộn ràng lập tức trở nên yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Phí Trọng và Vưu Hồn kiêu ngạo bước vào bên trong dưới sự bảo vệ của binh lính trong phủ.

Phí Trọng lạnh nhạt nhìn lướt qua đại sảnh rồi nói: “Ai là quản lý? Ra đây nói chuyện với ta.”

Chúc chưởng quỹ thong dong bước tới trước mặt Phí Trọng rồi bình tĩnh hỏi: “Ta là chưởng quầy của nơi này, vị khách này có chuyện gì sao?”

Phí Trọng lạnh lùng cười, sẵng giọng nói: “Đừng giả ngu với ông, Khoái Hoạt Lâm các ngươi đánh con trai của ta và Vưu đại nhân bị thương nặng. Ta đã cho các ngươi cơ hội chủ động chấm dứt ân oán, không ngờ các ngươi lại ngoảnh mặt làm ngơ. Ta và Vưu đại nhân đành phải tự tới xem, là ai cho các ngươi dám không xem ai ra gì như vậy.”

Giờ phút này, trong lòng Phí Trọng đã bị lửa giận lấp đầy.

Hắn vốn tưởng rằng Khoái Hoạt Lâm sẽ chủ động tìm hắn nhận lỗi, dập đầu xin tha.

Nhưng không ngờ, hôm qua hắn đợi một ngày một đêm, ngay cả một sợi lông cũng không nhìn thấy.

Chuyện này làm hắn tức tới nỗi không ngủ được.

Vậy nên hôm nay, sau khi hạ triều, hắn và Vưu Hồn đã triệu tập mấy trăm binh lính trong phủ đích thân tới Khoái Hoạt Lâm.