Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhưng ca ca làm việc cũng quá qua loa rồi. Nếu lo lắng đưa tới hoạ sát thân thì sao hắn lại đưa Tiên thiên chí bảo cho Thược Dược tuỳ tiện để ở trong phòng chứ?

Nếu lỡ Thược Dược sơ sẩy làm mất thì sao?

Vẫn nên để ta giấu ba kiện Tiên thiên chí bảo này đi giúp hắn vậy!

Mà Tiên thiên linh bảo cực phẩm này có thể để bản tiểu thư sử dụng.

Cứ vui vẻ quyết định như vậy nhé!

Tô Đát Kỷ lập tức vui sướng đi giấu Tiên thiên chí bảo!

“Công tử, ba vị tiên tử.”

Lý Nguyên dẫn tỷ muội Tam Tiêu đi tới cổng, đã thấy quản gia Dương Hòe đang đứng bên một chiếc xe ngựa đợi mọi người.

Trong tay Dương Hòe cầm một cái lồng chim. Bên chân có một con chó màu đen không có lông cao bằng người trưởng thành đang ngồi.

Không biết vì sao, nhưng khi nhìn thấy nó, trong lòng Tam Tiêu lại không hẹn mà cùng cảm thấy tim đập nhanh, giống như thứ đang ngồi trước mặt các nàng là một con hung thú tuyệt thế uy áp vạn cổ vậy.

Nhưng cảm giác tim đập nhanh nhanh chóng biến mất, giống như các nàng xuất hiện ảo giác.

“Tiểu Hắc!”

Lý Nguyên gọi chó không lông một tiếng.

Tiểu Hắc lập tức đi tới bên chân hắn, lấy lòng cọ cẳng chân hắn.

Thật ra, bản thể của Tiểu Hắc là một con Hỗn độn dị chủng Thi Hống thú, chỉ mỗi hơi thở của nó thôi cũng có thể làm sinh linh biến thành vua cương thi bất tử bất diệt.

Chẳng qua, bây giờ nó càng ngày càng giống một con chó bình thường.

Lý Nguyên cầm lấy lồng chim, bên trong nhốt một con vẹt béo mập.

“Chào chủ nhân, chào ba vị tiểu thư!” Vẹt kêu.

“Òa, con vẹt này đáng yêu quá đi!”

“Ha ha, nhưng hơi béo, không nhìn thấy chân đâu cả.”

Tam Tiêu thích thú nhìn nó, giống như những cô gái gặp được một con động vật nhỏ đáng yêu xinh xắn vậy.

Thật ra, bản thể của vẹt Tiểu Bạch không phải là vẹt, mà là Hỗn độn dị chủng Nê Côn. Hình thể của nó khổng lồ hơn Côn Bằng gấp mấy trăm lần, chỉ trong một ngày là có thể bay qua một năm ánh sáng.

Ngoài ra, chín con ngựa trước xe ngựa cũng thu hút sự chú ý của Tam Tiêu.

Chỉ thấy chín con ngựa này cao lớn mạnh mẽ, thân hình cường tráng, còn thần tuấn phi phàm hơn cả linh thú long mã.

Lông của chín con ngựa đều là màu trắng thuần, không có một chút màu sắc khác. Bộ lông màu trắng dài như lông chim, lúc cử động mộng ảo như đang bay múa.

Điều quan trọng, dù là hình thể, thần thái hay nhan sắc thì chín con ngựa này đều giống y như nhau, giống như khắc từ một khuôn vậy.

Tam Tiêu không thể tưởng tượng Lý Nguyên làm thế nào để tìm thấy chín con ngựa giống nhau như vậy.

Bốn người bước lên xe ngựa, đầu tiên là ngửi thấy một mùi gỗ đàn hương thanh tịnh.

Mùi đàn hương này như có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, Tam Tiêu chỉ cảm thấy tâm trạng lập tức trở nên yên lặng xa xưa, tâm vô tạp niệm, tinh thần không minh như ngộ đạo.

Trang trí trong xe cũng vô cùng xa hoa, mỗi một thứ đều ẩn chứa đại đạo thần vận nào đó.

Trên mặt đất và xung quanh đều phủ thảm lông mềm mại. Tam Tiêu đạp lên thảm lông chỉ cảm thấy nhẹ nhàng như đạp lên đám mây.

Nhìn từ bề ngoài, xe ngựa có vẻ không rộng, nhưng bên trong đặt năm chiếc ghế dựa, ở giữa còn có một cái bàn trà, bên trên bày trái cây, đồ ăn vặt và các loại điểm tâm hấp dẫn và rượu. Cho dù bốn người ngồi bên trong cũng không cảm thấy chật chội.

Dường như có cảm giác có động thiên khác.

Vân Tiêu đánh giá trang trí bên trong xe ngựa và cảm thán: “Ta cảm thấy chiếc xe ngựa này còn xa hoa hơn Cửu long trầm hương liễn của Nhị sư bá.”

Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu nghe vậy liên tục gật đầu.

Tuy ba người là Đại La Kim Tiên, nhưng cũng không khỏi cảm thán với cuộc sống xa hoa của Lý Nguyên.

Lý Nguyên thấy Vân Tiêu so sánh xe ngựa của hắn với Cửu long trầm hương liễn của Nguyên Thủy Thiên Tôn thì không khỏi cười nhạt.

Chiếc xe ngựa của hắn tương đương với một Hỗn độn chí bảo, Cửu long trầm hương liễn của Nguyên Thuỷ sao có thể so!

Không bao lâu sau, xe ngựa dừng lại trước một tửu lâu.

Bốn người xuống xe ngựa, nam anh tuấn tiêu sái, nữ phong hoa tuyệt đại, lập tức làm vô số người trên đường quay đầu lại nhìn.

“Hội sở Khoái Hoạt Lâm.”

Quỳnh Tiêu nhìn mấy chữ to nạm vàng trên biển, thắc mắc hỏi: “‘Hội sở’ là gì thế?”

Lý Nguyên giải thích: “Chính là nơi ăn uống vui chơi giải trí.”

Cái tên hiện đại này đương nhiên là do Lý Nguyên đặt.

Hội sở Khoái Hoạt Lâm này cũng là sản nghiệp của hắn.

Bởi vì trong thế giới này, dù là ẩm thực hay giải trí đều cực kỳ đơn điệu, căn bản là không thể thoả mãn nhu cầu của Lý Nguyên.

Để hưởng thụ các loại đồ ăn ngon, phong phú hoạt động nghiệp dư của mình, hắn chỉ đành tự mở một hội sở, sáng tạo các loại đồ ăn ngon và hoạt động giải trí thỏa mãn bản thân.

Sau khi thành lập hội sở Khoái Hoạt Lâm, dựa vào đồ ăn vượt thời không và các loại trò chơi cờ bài, hội sở đã thu hút vô số quyền quý.

Tuỳ tiện một món ăn rẻ nhất trong Khoái Hoạt Lâm đã bằng tiền sinh hoạt một năm của dân chúng bình thường Triều Ca, nhưng vẫn không cản được quyền quý điên cuồng truy phủng.

Mọi người đều dùng việc có thể ăn cơm trong là vinh.

Các loại rau xào, đồ ăn, điểm tâm, đồ uống và trò chơi cờ bài trong cũng trở thành đề tài câu chuyện dân chúng Triều Ca say sưa bàn tán.

Nếu ngươi không biết cái gì là rau xào, cái gì là thịt kho tàu, cái gì là Coca, cái gì là đấu địa chủ, cái gì là mạt chược, vậy thì xin lỗi nhé, ngươi đã lạc hậu, sẽ bị khinh bỉ!

Việc buôn bán của Khoái Hoạt Lâm ngày nào cũng chật ních, tới chậm căn bản không còn chỗ.

Bây giờ đúng lúc là giữa trưa, chỉ thấy bên ngoài có một đội thật dài đang xếp hạng.

Những người này đều là quan lại nhà giàu, con em quý tộc đang chờ vào Khoái Hoạt Lâm ăn cơm.

Cho dù xếp hàng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của những người này.

“Việc buôn bán ở đây cũng tốt thật đó!” Quỳnh Tiêu nhìn dòng người, nàng không ngừng cảm thán vì ngạc nhiên.

“Đồ ăn ngon thì việc buôn bán tất nhiên sẽ đắt khách.” Lý Nguyên thản nhiên nói.