Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

“Xúi quẩy!”

 

Cố Thanh Phong thầm mắng một tiếng, tuy rằng hắn đã mất nhiều máu, nhưng dù sao với tố chất thân thể của hắn, cho dù có dầm mưa to đến đâu cũng sẽ không bị cảm lạnh.

 

Nhưng mặc dù như vậy, Cố Thanh Phong cũng không có ý định đội mưa đi trong đêm, bởi vì hắn chỉ mang theo bộ quần áo này, nếu như bị mưa ướt, như vậy hắn sẽ mặc quần áo ướt trở về, loại cảm giác dính dính ẩm ướt trên người, cảm giác quần áo kề sát vào da suy nghĩ chút rất khó chịu.

 

Vì thế Cố Thanh Phong đành phải quay đầu vào miếu Sơn Thần để trú mưa.

 

Mưa này càng lúc càng lớn, đoán chừng nhất thời cũng sẽ không tạnh được, đêm nay xem ra chỉ có thể qua đêm ở miếu Sơn Thần.

 

Đẩy cánh cửa miếu cực kỳ cũ nát, đập vào mắt chính là ngôi miếu cổ xưa tồn tàn, cỏ dại mọc um tùm, ở chính giữa ngôi miếu đặt một pho tượng sơn thần cao bằng người.

 

Tượng Sơn Thần vốn nên uy nghiêm trang trọng, lúc này màu quanh thân mất màu, tan hoang như một bảng màu bị xáo trộn, lộ vẻ dị thường kỳ quái méo mó.

 

Hơn nữa điều kinh khủng nhất chính là, đầu bức tượng Sơn Thần đã biến mất không thấy đâu, trên cổ có một vết nứt lớn, giống như là bị một con mãnh thú nào đó cắn đứt đầu.

 

Cố Thanh Phong hoàn toàn không để ý đến tượng Sơn Thần quỷ dị, tự mình tìm một góc cột chặt ngựa lại, sau đó tùy ý tìm một bãi đất trống ngồi xuống.

 

Sổ tay trấn ma ghi lại, Sơn Thần được vạn dân thờ cúng, tập hợp lực lượng ước nguyện của chúng sinh, có năng lực nhất định xua đuổi tà ma tránh điềm dữ, cho nên một khi tượng Sơn Thần bị vỡ nát, có nghĩa nơi này có thể xuất hiện yêu ma cường đại coi thường tượng Sơn Thần, đại hung, cần tránh xa.

 

Nhưng mà đối với người bình thường là đại hung, còn đối với Cố Thanh Phong đó chính là đại cát.

 

Cố Thanh Phong gom một ít cành khô và cỏ khô, đốt một đống lửa, sau đó từ trong hành lý lấy ra bánh mì nhỏ, bắt đầu nướng.

 

Xa nhà đang ở bên ngoài, điều kiện có hạn chỉ có thể tạm bợ.

 

Đang nướng bánh, đột nhiên ngoài cửa cách đó không xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.

 

Cố Thanh Phong vừa nghe, lập tức lấy lại tinh thần.

 

"Chẳng lẽ yêu ma quỷ quái tìm tới cửa rồi? Còn có chuyện tốt như vậy sao?”

 

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người.

 

"Tiểu thư, đêm nay mưa rất lớn, vừa hay ở đây có một miếu Sơn Thần, theo thuộc hạ nghĩ, chi bằng đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi hồi phục một đêm được không?"

 

Đây là giọng nói của một nam tử trung niên tràn đầy khí thế.

 

"Được, đêm nay cứ dừng chân ở đây đi." Vang lên giọng nói của nữ tử có chút dễ nghe dịu dàng.

 

Sắc mặt Cố Thanh Phong suy sụp, cái gì chứ, thế mà không phải yêu ma?

 

Nghe ý tứ này hình như là tiểu thư con nhà giàu ở bên ngoài gấp rút lên đường, không biết phiêu có xinh đẹp hay không?

 

Cố Thanh Phong đang suy tư, bỗng có một tiếng két!

 

Cửa miếu Sơn Thần bị đẩy ra, bảy người lần lượt bước vào.

 

Dẫn đầu chính là một vị nam tử trung niên ăn mặc như hộ vệ, người mới vừa rồi nói chuyện chính là hắn ta.

 

Ở phía sau hắn ta còn có một vị nữ tử thanh xuân mặc váy lụa màu xanh nhạt, trên mặt đang mang tấm màn che màu trắng, không thấy rõ dung mạo, tuy nhiên lộ ra bên ngoài một đôi mắt giống như nước mắt mùa thu, sáng ngời động lòng người. Dáng người cũng vô cùng đẹp, mảnh khảnh nhưng không gầy gò, thon thả lại không cao lêu khêu, vả lại cử chỉ đoan trang, lông mày thanh tú, rất có khí chất của tiểu thư khuê các.

 

Bên cạnh nữ tử còn có một lão già mặc hoa phục, ăn mặc gọn gàng, tỉ mỉ, giống như quản gia trung thành tận tâm, đi theo sát bên cạnh nữ tử từng bước.

 

Bốn người còn lại đều là hộ vệ mang theo đao kiếm cung nỏ, bọn họ phân chia đứng bốn hướng, vững vàng bảo vệ nữ tử ở chính giữa.

 

Khi bảy người nhìn thấy Cố Thanh Phong đang ngồi trên mặt đất, ngoại trừ nữ tử có chút kinh ngạc ra, mấy người còn lại cũng không có bất kỳ biểu hiện dị thường nào, hiển nhiên bọn họ đều là võ giả tai mắt nhạy bén, lúc ở bên ngoài đã sớm cảm giác được sự tồn tại của Cố Thanh Phong.

 

Cố Thanh Phong tò mò nhìn mấy người bọn họ, thật ra chủ yếu là nhìn vị nữ tử kia, loại cảm giác mang mạng che mặt này, còn ôm tỳ bà che nửa mặt, luôn làm cho người khác cảm giác rất muốn tìm hiểu đến cùng.

 

Đương nhiên, Cố Thanh Phong cũng không phải là đăng đồ tử (tên háo sắc), nhìn thấy một nữ nhân đã nhìn chằm chằm vào người ta, cho nên chỉ đánh giá vài lần rồi lập tức thu hồi lại ánh mắt.

 

Ăn mặc quá kín, vẫn là tiểu thi mị đẹp mắt. Cố Thanh Phong thầm nghĩ trong lòng.

 

Thủ lĩnh thị vệ đánh giá Cố Thanh Phong từ trên xuống dưới, lập tức nhíu mày nói: "Tiểu tử, miếu Sơn Thần nhỏ, quá chật chội, ở đây có hai lượng bạc, ngươi cầm bạc tìm chỗ khác ở đi.”