Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 15. Rốt Cuộc Tu Vi Của Huynh Là Gì?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Tụ khí thất trọng?” Người phụ trách ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Diệp Hiên.

“Ngươi chắc chắn muốn báo danh chứ?”

“Chắc chắn.” Diệp Hiên lời ít ý nhiều.

Đám người xung quanh lập tức ồ lên.

“Ta không nghe nhầm đấy chứ, một tụ khí thất trọng nhỏ nhoi mà cũng dám tham gia tỷ võ?”

“Thằng nhóc này không phải chưa tỉnh ngủ đấy chứ?”

“Ha ha ha, lại xuất hiện thêm một thằng ngốc mơ mộng hão huyền. Tụ khí bát trọng như ta còn không dám báo danh, một thất trọng như hắn đúng là không biết trời cao đất dày mà.”

Nghe đám người xung quanh giễu cợt, Diệp Hiên chau mày lạnh lẽo nói với chỗ truyền âm thanh đến: “Hừ, một đám ếch ngồi đáy giếng. Nếu như thắng bại đều do tu vi quyết định, vậy còn thi thố cái gì? Mọi người cứ trực tiếp loè tu vi ra không phải được rồi sao? Bản thân không có dũng khí khiêu chiến, lại dám giễu cợt người khác, đúng là chẳng ra sao.”

Người trêu chọc Diệp Hiên nghe vậy liền bắt đầu bực tức mắng chửi, trong nhất thời rất nhiều võ giả tụ khí bát trọng cũng nhao nhao “bênh vực lẽ phải”, nếu không phải người phụ trách còn ngồi ở đây thì e rằng đã bắt đầu đánh lộn rồi.

“Ông đây gọi là tự mình biết mình, không giống một số người nào đó không biết trời cao đất dày.”

“Phải phải, với tu vi của ngươi sao không tự đái một bãi mà soi đi.”

Trong lúc quần chúng đang kích động, một đám người công kích Diệp Hiên, đột nhiên một giọng nói không ăn nhập với mọi người truyền đến từ trong đám đông.

“Diệp huynh nói chí phải! Nếu như thắng thua toàn do tu vi quyết định, vậy còn thi thố cái gì? Mọi người trực tiếp khoe tu vi ra không phải là được rồi sao? Huynh nói hay lắm, ta tán thành hai tay hai chân.”

Giọng nói không ăn nhập này vừa phát ra, vô số người lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, trợn mắt nhìn.

Chỉ thấy một chàng thiếu niên dung mạo thanh tú, mặt mang nụ cười bước ra từ đám đông.

Chàng thiếu niên đó chính là Cố Thanh Phong đến để báo danh.

Cố Thanh Phong bị mọi người trợn mắt nhìn chằm chằm cũng không hoảng, ngược lại còn cười nói: “Dũng khí của Diệp huynh thật khiến người ta khâm phục, tại hạ đã nhận được niềm khích lệ to lớn. Vốn dĩ tại hạ tu vi quá thấp, nên đang lưỡng lự có nên báo danh hay không, hôm nay có người đi trước tuyệt vời như Diệp huynh, vậy thì tại hạ cũng đến góp vui một phen.”

Diệp Hiên không quen Cố Thanh Phong, nhưng thấy có người nói đỡ cho mình, trong lòng cũng không khỏi có chút ấm áp, chắp tay nói: “Huynh đài bênh vực lễ phải, dũng khí đáng khen. Tu vi thấp thì sao chứ? Võ giả chúng ta có một trái tim vượt mọi chông gai, không sợ cường địch. Hôm nay thấy tu vi của kẻ địch cao hơn mình liền không dám xuất kiếm, ngày mai lại như thế. Trên đời này luôn có người tu vi cao hơn mình, vậy chẳng lẽ đời này không dám rút kiếm sao?

Diệp Hiên nói rất nhiệt huyết hùng dũng, rất nhiều người luyện thể thất trọng đứng xem xung quanh như được khích lệ lớn, còn có người vỗ tay kêu hay.

“Nói hay lắm! Ta cũng là tụ khí thất trọng, ta cũng muốn báo danh. Tu vi thấp thì sao chứ? Ai mà không muốn đọ sức một lần? Không muốn làm trừ ma sứ kiến tập cấp Hoàng thì không phải một trừ ma sứ kiếp tập tốt!”

“Ta cũng báo danh!”

“Ta nữa!”

“Điên rồi, điên hết rồi! Một đám tụ khí thất trọng đang hùa nhau làm loạn sao?”

Lúc này, Cố Thanh Phong lại lên tiếng.

“Diệp huynh, huynh nói rất hay! Nhưng hiện tại ta vẫn còn có hơi do dự, dù sao tu vi của ta cũng rất thấp…”

Diệp Hiên lập tức cắt ngang lời hắn: “Huynh đài à, tu vi của ta cũng thấp thì cũng không được báo danh sao? Còn có những đồng liêu này nữa, đều không được báo danh sao?”

“Phải đó phải đó, đều là tụ khí thất trọng, sợ cái gì, mau báo danh.” Có người đang khích lệ Cố Thanh Phong.

Cố Thanh Phong ngại ngùng gãi đầu: “Ta không giống huynh, tu vi ta còn thấp hơn nữa kìa.”

Vừa nói lời này, đám đông vốn đang náo nhiệt đột nhiên im bặt.

Còn thấp hơn!? Tụ khí lục trọng? Ngay cả tụ khí hậu kỳ cũng chưa đạt đến sao?

Chênh lệch giữa mỗi giai đoạn rất lớn, chênh lệch giữa lục trọng và thất trọng còn lớn hơn giữa thất trọng và bát trọng.

Nhưng Diệp Hiên thấy Cố Thanh Phong là người đầu tiên ủng hộ mình cũng không đành đả kích, không khỏi cổ vũ: “Tốt! Huynh đài quả nhiên là dũng khí phi thường! Tụ khí lục trọng dám tham gia tỉ võ, lòng can cảm như vậy thật đáng khâm phục! Tham gia vừa hay có thể tích luỹ thêm một chút kinh nghiệm chiến đấu.”

“Đúng đúng đúng, không sai!”

Một vài người ào ào phụ hoạ.

Cố Thanh Phong lại lần nữa ngại ngùng gãi đầu: “Thật ra… Ta cũng không phải tụ khí lục trọng.”

Vừa nói xong, đám người trực tiếp bùng nổ.

Một lần nữa, những lời an ủi không cách nào thốt ra.

Đột nhiên có người nhanh mồm buột miệng nói: “Một tụ khí ngũ trọng như ngươi qua đây góp vui làm gì?”

“Thật ra… Ta cũng không phải tụ khí ngũ trọng.”

Đám người ồ lên một vùng.

Diệp Hiên cũng cạn lời, không nhịn được hỏi thẳng: “Vị huynh đài này, rốt cuộc tu vi của huynh là gì vậy?”

Đám người cũng dỏng tai lắng nghe, mặt ai cũng đầy vẻ tò mò.

“Tụ khí… Tam trọng.”

Yên tĩnh!

Yên tĩnh một cách kỳ dị!