Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trần Phi vẻ mặt lạnh lùng, anh không ngờ Long Hào Vũ lại không biết xấu hổ như vậy.

Theo tính tình của hắn, chắc chắn sẽ không kéo Long Hào Vũ lên. Nhưng bây giờ, nếu hắn không kéo tên khốn này lên, hắn sẽ giữ sợi dây suốt, điều này dẫn đến việc giải cứu Lâm Thiến Nhân bị cản trở.

Thủy triều hỗn loạn dâng ngày một cao, không có thời gian để lãng phí với hắn, Trần Phi dự định kéo hắn lên trước, rồi xử lý hắn sau .

Trần Phi kéo mạnh, Long Hào Vũ trực tiếp rơi xuống biển.

Về phần liệu hắn ta có thể bắt được nó hay không, đó không phải là việc Trần Phi quan tâm. Nếu hắn ta bị biển cuốn trôi, Trần Phi cũng không có khả năng để cứu hắn.

Long Hào Vũ đang giữ chặt sợi dây, lúc này, Lý Oánh Oánh đột nhiên nhảy xuống biển, hai tay ôm lấy Long Hào Vũ!

“A, cô làm gì vậy !?” Quần của Long Hào Vũ gần như bị cô kéo tụt ra.

"Long thiếu gia, đừng bỏ lại em a!"

Lý Oánh Oánh sặc nước biển hét lên, nhưng vẫn nắm chặt Long Hào Vũ.

Cô biết rất rõ rằng nếu không nhân cơ hội này để cùng nhau giải cứu, Trần Phi có lẽ sẽ chỉ cứu Lâm Thiến Nhân và bỏ mặc cô.

Trần Phi muốn chửi mẹ nó, ở dưới sóng biển mãnh liệt, lôi được một người đã khó, nay lại thêm một người nữa.

May mắn thay, Trần Phi cũng đủ khỏe, sau khi kéo cả hai lên bờ, hắn vội vàng ném dây vào hang một lần nữa mà cũng không để ý đến hai người họ.

"Lâm đồng học, nhanh lên."

Lâm Thiến Nhân nắm lấy sợi dây, nín thở và nhảy xuống biển. Dưới tác động của sóng gió, cơ thể giống như một con thuyền, lắc lư theo sóng. Chỉ có sợi dây trong tay là cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Trần Phi dùng hết sức kéo vào bờ.

"Cảm ơn……"

Lâm Thiến Nhân nói xong, cô ấy rùng mình vì lạnh. Nhiệt độ ban đêm đã xuống thấp, lại còn ngâm mình trong nước biển lâu như vậy.

Trần Phi trả lại chiếc áo sơ mi mà Lâm Thiến Nhân đưa cho, hắn cởi áo khoác và mặc cho cô.

"Thiến thiến, thật may mắn cậu không sao. Trần Phi, mày thật độc ác, biết hang động sẽ bị ngập như vậy mà không báo cho bọn ta!" Long Hào Vũ trợn mắt nói.

"Mày im đi!"

Lâm Thiến Nhân tức giận, vừa rồi Long Hào Vũ đẩy cô ra, cướp lấy sợi dây, trong đầu cô vẫn còn nhớ như in.

Ở trường, Lâm Thiến Nhân cảm thấy Long Hào Vũ đẹp trai, hiền lành và tinh anh, điều kiện gia đình phù hợp với mình. Nếu thực sự muốn yêu, Long Hào Vũ có lẽ sẽ là người thích hợp nhất.

Tuy nhiên, khi thời điểm khó khăn thực sự, mới thấy được phẩm chất của một con người.

Cô đã hoàn toàn thất vọng với Long Hào Vũ.

“Thiến Thiến, đừng tức giận!” Long Hào Vũ nhanh chóng giải thích: “Tôi không phải cố ý đẩy cậu ra, mà là muốn bảo vệ cậu! Nếu như cậu được Trần Phi cứu lên trước, hắn nhất định là sẽ giở trò đồi bại! Chỉ khi tôi ở trên bờ, mới có thể bảo vệ cậu. "

Lâm Thiến Nhân tức giận đến mức run người, không thể tin được lại có loại người không biết xấu hổ đến như vậy.

"Lâm đồng học, đến đây nghỉ ngơi đi."

Trần Phi gọi Lâm Thiến Nhân vào chỗ mà hắn đã ngủ trước đó.

Do có khối đá che nên chỗ này thực sự vẫn còn khô ráo.

"Cảm ơn cậu, Trần Phi."

Thái độ của Lâm Thiến Nhân thay đổi rất nhiều, vừa rồi cô ấy lạnh lùng với Long Hào Vũ, nhưng giờ cô ấy đột nhiên trở nên thật hiền lành.

Ngay lập tức, cô liền thấy nơi Trần Phi ngủ vô cùng ấm áp.

“Cát ở đây ấm quá, cậu làm thế nào vậy?” Cô tò mò hỏi.

“Phía dưới đá cuội nóng.” Trần Phi nói.

Long Hào Vũ ánh mắt u ám, phát hiện Lâm Thiến Nhân thái độ đối với Trần Phi càng ngày càng tốt, điều này khiến hắn không thể chấp nhận được!

Lập tức, hắn ra lệnh: "Trần Phi, nơi này quá nhỏ, cậu có thể đi ra ngoài. Tôi là đội trưởng, cậu phải nghe lời..."

"Tao đánh chết mẹ mày."

"Bịch!"

Trần Phi không nói lời nào, hắn liền đá vào bụng Long Hào Vũ một cách bất ngờ, Long Hào Vũ hét lên “Ow” liền bị đá vào trong mưa bão, che bụng lăn lộn trên mặt đất.

Nếu tên này không nói gì, Trần Phi có thể để hắn đi coi như chưa có gì xảy ra.

Kết quả là một….đến tận ba lần khiêu kích lặp đi lặp lại, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.

"Mẹ kiếp, mày còn dám đánh tao! Mày biết tao chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giết chết mày không!" Long Hào Vũ ánh mắt giận giữ nhìn Trần Phi.

Hắn là sinh ra trong một gia đình giàu có, cha hắn lập nghiệp từ các thủ đoạn không trong sạch gì , sau lưng hắc bạch đều có, quyền lực rất mạnh.

"Nga, vậy mau đi gọi cho cha mày đi a."

Trần Phi buồn cười, ở đây mà có tín hiệu thì đã được giải cứu từ trước đó, còn ở đây làm cái gì?

Long Hào Vũ không nói nên lời, trong con ngươi tràn đầy oán hận. Hắn biết rằng trên hoang đảo này, hắn không phải là đối thủ của Trần Phi. Trong lòng thề rằng sau khi được cứu, nhất định Trần Phi phải trả giá bằng máu!

Trần Phi yêu cầu Lâm Thiến Nhân nằm ở phía trong cùng, chính mình nằm ở bên ngoài một chút, để một khoảng trống nhỏ ở giữa.

“Anh Phi, cám ơn ân cứu mạng của anh. Chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới được.” Lý Oánh Oánh nói còn hơn hát, cảm ơn Trần Phi trước, sau đó kéo Long Hào Vũ xuống dưới tảng đá.

Lý Oánh Oánh đã nhận ra những sai lầm trước đây của mình, ở hoang đảo này, cô không nên giẫm lên Trần Phi để hỗ trợ Long Hào Vũ, bởi vì tên này là một kẻ vô dụng. Ở chỗ này có tiền cũng chả làm được cái gì. Muốn sống sót, tuyệt đối không được đắc tội với Trần Phi.

Đồng thời kết giao với Long Hào Vũ cũng rất cần thiết, dù sao sau khi thoát khỏi đây còn cần phải trông cậy vào tên nhị thế tổ này.

Chiến lược của cô lúc này là đặt cược cho cả hai bên, không nên đắc tội với bên nào.

Trần Phi phớt lờ Lý Oánh Oánh, giang sơn dễ đổi, bản chất khó dời. Lâm Thiến Nhân cùng cô ta khác nhau, mặc dù Lâm Thiến Nhân là kiểu người “miệng dao găm, tâm đậu hũ”(*), nhưng ít ra đối với mình là thật lòng.

((*) chỉ những người nói chuyện nhưng không hề suy nghĩ)

Trải qua một đêm kinh hoàng, mọi người đã kiệt sức về thể chất và tinh thần, ngủ thiếp đi dưới tảng đá khổng lồ.

Cho đến khi bình minh. Nhiệt độ tăng lên, mọi người bị đánh thức bởi không khí nóng.

Chỉ có Lâm Thiến Nhân vẫn hôn mê.

Trần Phi định đánh thức cô dậy, nhưng chợt thấy má Lâm Thiến Nhân ửng đỏ, thần sắc không bình thường.

Khi đưa tay chạm vào trán cô, nhất thời cảm thấy nóng như thiêu đốt!

"Bị sốt!"

Trần Phi giật mình nhíu mày.

Thật là phiền toái, bị ốm trên một hoang đảo, không có thuốc kháng sinh, là việc cực kỳ nguy hiểm.

Hơn nữa ban ngày trời cực kỳ nóng, hoang đảo vốn đã thiếu nước, thân nhiệt cũng tăng cao. Cơ thể sẽ bị mất nước rất nhanh.

Nếu không nhanh chóng hạ sốt, tính mạng của Lâm Thiến Nhân sẽ gặp nguy hiểm!