Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1. Tên cặn bã, Diệp Thiên Dật

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

--------------------

Trên bầu trời đầy sao, ánh trăng và ánh sao rọi sáng vào bóng tối, xuyên thấu qua rèm cửa sổ mỏng nhẹ rồi chiếu vào bên trong một căn phòng lớn.

Liếc mắt qua căn phòng một chút liền dễ nhìn ra được là khuê phòng của con gái, các loại đồ trang điểm, bức tường màu hồng phấn, chiếc giường lớn mềm mại màu hồng nhạt.

Ủa? ?

Thế nào mà còn có cả giấy vệ sinh vo thành hình tròn và quần áo ngổn ngang rải rác đầy ở trên mặt đất?

Ôi mẹ ơi! Cái áo lót này là của ai? Áo lót của ai rơi trên mặt đất vậy?

Ầm ——

Một người đàn ông bất thình lình đá văng cửa phòng ngủ ra, một màn trước mắt khiến hắn giận phát run lên.

"Diệp Thiên Dật, ngươi cmn không được chết tử tế!"

Người đàn ông gầm thét một tiếng.

"Ạch —— "

Lúc này, một người đàn ông nằm lỳ ở trên giường như con lợn chết đột nhiên mở mắt ra, sau đó ngồi dậy, gãi đầu một cái, ánh mắt vừa đờ đẫn vừa mê man nhìn người đàn ông đang tức giận kia.

Ta là ai?

Ta ở đâu?

Ta cmn đang làm gì?

Ba câu hỏi kinh điển liên tiếp nổi lên trong đầu Diệp Thiên Dật.

Sượt ——

Bên cạnh đột nhiên có một em gái ngồi dậy.

"Ch... chồng ơi, ngươi nghe ta giải thích, ta. . . chúng ta đang... đang tập chống đẩy, do quá. . . quá nóng nên lúc này mới cởi hết đồ ra."

Em gái kia hoảng hốt lo sợ nhìn hắn nói.

"Ngươi. . . các ngươi!"

Người đàn ông phẫn nộ chỉ vào họ, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Sau đó, Diệp Thiên Dật liếc mắt nhìn xung quanh.

Một giây trước ở trái đất, hắn cùng với thanh mai trúc mã của hắn, Phong Nhã, bị mười mấy kẻ mạnh của gia tộc cổ xưa bức ép tới vách đá Táng Tâm, cuối cùng không có đường có thể trốn, nhảy xuống vách đá Táng Tâm, vốn là mười phần chết không phần sống, nhưng sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?

Chẳng lẽ. . . chuyển kiếp rồi?

Mẹ nhà nó?

Cố... cố gắng vậy!

Diệp Thiên Dật sau đó lộ ra vẻ mặt vui sướng!

Sau đó hắn phục hồi tinh thần lại nhìn một màn này, một cỗ ký ức tràn vào trong đầu, sau đó hắn. . . hoàn toàn đờ đẫn rồi.

Nơi này không phải là trái đất, là một nơi gọi là sao Thiên Lam, mà chủ nhân của thân thể này cũng tên là Diệp Thiên Dật, là một. . . kẻ cặn bã hàng thật giá thật!

Ở sao Thiên Lam này, ai có thể tu luyện được đều gọi là kẻ hành võ, mà Diệp Thiên Dật là một thứ đồ ăn hại với tư chất thiên phú cực kém, nhưng được cái là nhà rất có tiền có thế, Diệp Thiên Dật chính là con nhà giàu trong truyền thuyết, ăn uống, chơi gái, đánh cược, mọi thứ đều tinh thông, chuyện hắn thích làm nhất chính là ngủ với vợ của người khác.

Theo trí nhớ của hắn, hắn đã phát qua mũ cho mấy chục người đàng hoàng trong cả thành Thánh Thiên Thủy rồi (cho mấy người đó bị cắm sừng).

Mục đích của hắn chính là, ta có thể đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cmn tuyệt đối đừng chọc ta, nếu không ta nhất định cho ngươi đội mũ trên đỉnh đầu.

Đúng thế chưa, hiện tại trường hợp này chính là như vậy.

Người đàn ông ở cửa tên là Lâm Dương, người đã nhục nhã Diệp Thiên Dật trước mặt mọi người trong một buổi tiệc hai ngày trước. Hai ngày sau, cũng chính là hai tiếng trước, Diệp Thiên Dật liền đội cho hắn một chiếc mũ vuông vức chỉnh tề, phát ra ánh sáng xanh lá cây xinh đẹp.

"Ngầu... ngầu lòi chưa!"

Diệp Thiên Dật nhịn không được mà khen ngợi một tiếng trong lòng .

Chỉ với hai ngày? Ngoại trừ ngầu lòi hắn còn có thể nói cái gì đây? Tuy rằng chủ nhân của thân thể này là một kẻ vô dụng trong việc tu luyện, nhưng về phương diện này lại rất có trình độ nha.

Người sống cả một đời không phải chính là mong có được thành quả sao? Đây cũng xem như là có rồi.

Chỉ có điều là hắn hình như vừa mới chết bất ngờ, điều này cũng là tại sao Diệp Thiên Dật trên trái đất có thể xuyên vào người của hắn.

Thế nhưng. . .

Ta cmn làm sao bây giờ?

Diệp Thiên Dật nội tâm rít gào một tiếng.

"Diệp Thiên Dật, dám ngủ với bạn gái của bố mày, ngươi chết cho bố!"

Hai tròng mắt Lâm Dương đỏ như máu, xung quanh thân thể đốt cháy lên một cỗ lửa mạnh.

"Chờ đã!"

Diệp Thiên Dật vươn tay ra, sau đó giả vờ lạnh nhạt đi xuống giường, mặc quần áo nằm trên mặt đất của mình vào.

"Ta cá là ngươi không dám giết ta."

Diệp Thiên Dật mặc quần áo tử tế, nhìn hắn nói.

"Ta không giết ngươi? Diệp Thiên Dật ngươi khinh người quá đáng, không giết ngươi, bố mày thề không làm đàn ông!"

Hắn rất phẫn nộ, thế nhưng hắn thật sự không dám giết. Số người muốn giết hắn nhiều hơn thế này nhiều, tuy nhiên lại không có ai dám giết. Diệp Thiên Dật này mặc dù là tên rác rưởi, nhưng người chị gái kia của hắn. . .

Nhưng mà làm hắn tàn phế đi cũng được nhỉ?

"Ồ? Vậy ngươi chờ thêm chút nữa!"

Diệp Thiên Dật sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, biên soạn ra một dòng trên vòng bạn bè, vừa đánh chữ vừa lẩm bẩm nội dung.

"Đêm nay đã lên giường với bạn gái Trần Mộng Dao của Lâm Dương rồi, thế nhưng Lâm Dương đột nhiên trở về, hiện tại hắn ở ngay trước mặt ta, làm sao bây giờ? Đợi ở trên mạng đi, rất gấp đấy."

Lâm Dương: ? ? ?

Sau đó Diệp Thiên Dật cười cười, quơ quơ điện thoại di động nói:

"Nếu như ngươi giết ta, ta liền sẽ tuyên bố ra ngoài đó, vòng bạn bè của ta đều là một đống cậu ấm công tử, thiên kim đại tiểu thư ở thành Thánh Thiên Thủy, nếu như bị bọn họ biết được, Lâm Dương ngươi còn có thể ngẩng đầu làm người sao?"

Đệt! Đây không phải là hắn! Tại sao hắn lại có thể vô sỉ như vậy? Thế nhưng hắn chỉ có thể làm như thế, đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể thuận theo phong cách của chủ nhân cũ của thân thể này để giải quyết chuyện này.

"Ngươi! !"

Lâm Dương phẫn nộ chỉ vào Diệp Thiên Dật.

Sau đó, Diệp Thiên Dật nghênh ngang đi qua từ bên cạnh hắn, khi đi ngang qua hắn, Diệp Thiên Dật hơi nói: "Nói cho ngươi biết một bí mật, coi như thù lao cho việc ngươi không ra tay giết ta."

Tiếp theo đó, Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng tiến đến bên tai Lâm Dương mà cả người hắn đang phẫn nộ đến phát run, nhẹ giọng nói:

"Vợ ngươi thật giỏi."

Vèo ——

Chớp mắt một cái, Diệp Thiên Dật vọt thẳng ra cửa.

Dùng xong đồ của người khác thì phải khen một câu, cho đánh giá tốt mới là tỏ ra lễ phép.

"A! Diệp Thiên Dật! Thằng khốn!"

Lâm Dương phẫn nộ gào thét lên.

Đây là kiểu điên cuồng mà bất lực điển hình, muốn giết, nhưng lại không dám giết.

. . .

Chương sau