Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Đúng đúng đúng! Những thứ này đều do vợ sắp xếp, vi thần hoàn toàn không biết gì cả!”

Diêu Chính kéo phu nhân nhà mình quỳ xuống, tức giận hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mấy thứ này lại xuất hiện trong nhà ta? Khai rõ sự thật đầu đuôi ngọn ngành cho ta!”

“Lão gia, mấy thứ này quả thật là do thiếp thân sắp xếp nhưng thiếp thân cũng không biết chúng lại đáng tiền như vậy!” Diêu Trương thị đáp trong sự hoang mang khẩn trương: “Đều là có người đưa tới cửa nhà! Có điều, thiếp thân ghi nhớ lời dạy của lão gia không được nhận bất cứ thứ gì, nhưng thấy mấy thứ này không tồi lại còn rẻ vì thế đã trả tiền mua! Hoàn toàn không ngờ…”

“Ngươi hồ đồ!” Diêu Chính vô cùng đau đớn, kêu rên: “Anh danh một đời của lão phu đều bị ngươi phá hủy rồi!”

“Lão gia, thiếp thân sai rồi!” Diêu Trương thị rơi lệ.

“Xem ra, toàn bộ chân tướng đều đã rõ ràng!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Diêu đại nhân quả thật không tham ô, Diêu phu nhân cũng không tham ô, chỉ là không biết phân biệt hàng tốt xấu mà thôi! Nhưng không cưỡng lại được người tặng quà tới đây, vì vậy cho dù không tham cũng biến thành tham!”

Nữ đế hừ một tiếng: “Diêu Chính, nể tình ngươi không biết rõ tình hình, trẫm sẽ không tước mũ quan của ngươi nhưng phạt bổng lộc một năm để răn đe! Ngoài ra, mấy thứ này đều thu lại! Hy vọng ngươi nhớ kỹ chuyện này, ngày sau đừng tái phạm nữa!”

Hai vợ chồng Diêu Chính mừng rỡ, vội vàng dập đầu lạy: “Đa tạ bệ hạ khai ân! Đa tạ bệ hạ khai ân…”

Sau khi xử lý xong chuyện này, nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ kinh ngạc: “Lâm ái khanh, ngươi thật sự khiến trẫm phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy! Mấy đồ vật như vậy người thường khó mà nhận ra được, nhưng ngươi chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu, hơn nữa còn đoán giá rất chính xác! Quá giỏi!”

“Bệ hạ nâng đỡ, vi thần hổ thẹn không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn.

“Lâm ái khanh, làm thế nào ngươi làm được như vậy?”

“Hồi bệ hạ…” Lâm Bắc Phàm cung kính đáp: “Vi thần từ nhỏ đọc nhiều sách vở, cho dù là kiến thức gì cũng sẽ nuốt chửng hết vào bụng! Đồng thời ngày thường cũng để ý quan sát, có lòng tò mò với bất cứ thứ gì mới mẻ, thời gian lâu dần thứ hiểu biết cũng nhiều lên, mấy thứ này chỉ là kiến thức phụ mà thôi, nhỏ nhặt không đáng kể cũng không đáng nhắc tới!”

Thật ra, tất cả đều là công lao của hệ thống.

Thứ ràng buộc với hắn là hệ thống tham quan, tự mang theo chức năng quét hình giám định bảo vật.

Bất cứ thứ gì cũng chỉ cần lướt qua mắt hắn đều có thể bị hắn nhìn ra được nguồn gốc và giá trị của nó, như vậy mới không bỏ lỡ một món bảo bối nào cả.

“Đây không phải kiến thức phụ cũng không phải mánh khóe nhỏ bé không đáng nhắc đến gì! Nếu như vận dụng thích đáng sẽ sinh ra hiệu quả không tưởng được! Hy vọng Lâm ái khanh sẽ tiếp tục duy trì!”

“Vi thần tuân chỉ!”

Nữ đế càng thêm hài lòng về Lâm Bắc Phàm.

Người này không chỉ trong lòng nghĩ đến dân chúng mà trí tuệ còn hơn người, sáng tạo nhanh nhẹn, có thể biến nguy thành an trong hiểm cảnh, còn đọc nhiều sách vở, mắt sáng như đuốc, sở hữu năng lực giám định bảo bối và nhận biết vật.

Trong điều đình nhân tài giống như hắn thật hiếm có!

Nhưng lại có hơi lừa đảo và hơi xấu xa!

Diêu Chính người ta từng tuổi này rồi còn hại đối phương một phen!

Da mặt cũng hơi dày, nói dối xoen xoét mà mắt cũng không chớp lấy một cái!

Nhưng so với ưu điểm của hắn lại không đủ nhét kẽ răng!

Nữ đế im lặng một lúc rồi bảo: “Lấy đồng làm gương có thể mặc y quan, lấy sử làm gương có thể biết hưng thịnh suy phế. Lấy người làm gương, có thể nhìn rõ được mất. Ngôn quan chính là một tấm gương của triều đình, thông qua tấm gương này mới có thể soi ra vết ô uế và khuyết thiếu trong triều đình rồi từ đó sửa đổi, cho nên thân là ngôn quan, trước tiên phải lấy mình làm gương, đi đầu làm mẫu!”

Mọi người không tự chủ được mà gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Nữ đế nói: “Nhưng hôm nay, ngay cả một Diêu Chính xưa nay cương trực công chính cũng rơi vào tay giặc! Trong thể chế ngôn quan cũng không biết có bao nhiêu người bị nhấn chìm bên trong nữa? Nguy hại mà nó tạo thành thật sự quá lớn, khiến trẫm rất lo lắng! Cho nên nhất định phải tra xét cho rõ!”

Mọi người đều cúi đầu, không dám nói gì.

Nói thật, xét nhà là một chuyện vô tích sự tốt, có thể tham ô chút đồ từ bên trong. Nhưng xét nhà của ngôn quan…

Đây chính là một việc đắc tội với người!

Ngôn quan chính là người mang chức trách giám sát các quan, thấy ai chướng mắt, trên có hoàng đế dưới có quan nhỏ cửu phẩm đều có thể buộc tội hết!

Nếu như ngươi đắc tội với người ta, không sợ tương lai bị người ta buộc tội chết hay sao?

“Nhiệm vụ này trẫm giao cho…” Nữ đế liếc mắt nhìn các quan, dự định chọn ra một người.

Ngay đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, xin hãy giao nhiệm vụ này cho vi thần!”

“Ngươi?” Nữ đế nghi ngờ.

“Nhiệm vụ này giao cho ai cũng không ổn, duy chỉ có giao cho thần mới thích hợp nhất!”

“Sao lại nói lời này?”

“Vì nếu để những người khác đi tra, có khả năng các quan sẽ bao che cho nhau, cuối cùng không giải quyết được gì! Nhưng vi thần lại không có vấn đề này, vì vi thần mới vào quan trường không quen mọi người, sẽ không bao che cho bất cứ ai! Hơn nữa, vi thần sở hữu năng lực giám định bảo vật, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ một tài vật nào hết!”

Nữ đế cười như không cười: “Ngươi không sợ đắc tội với người ta sao?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định, oai phong lẫm liệt: “Không sợ! Vi thần nhận thánh ân ghi nhớ mãi trong lòng, sớm đã mặc kệ sống chết không để ý đến! Nguyện đầu rơi máu chảy vì bệ hạ để báo đáp thánh ân mênh mông!”

Nữ đế lớn tiếng đáp: “Được! Hiếm thấy ái khanh trung thành như vậy, trẫm sẽ giao lại nhiệm vụ này cho ngươi!”

“Đa tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp: “Thần nguyện cúc cung tận tụy với bệ hạ, đến chết mới thôi!”