Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 16. Cho dù là ai chết ai bị thương cũng đều là trừ hại cho dân!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lý Sư Sư vô cùng ghét tham quan vì nàng vốn xuất thân từ gia đình quan lại, có một mẫu thân thương yêu mình, còn có một phụ thân vô cùng chiều nàng.

Phụ thân nàng là một vị quan ngũ phẩm, từng lập chí làm một viên quan tốt công chính liêm minh.

Nhưng thân ở trong hoàn cảnh quan trường bẩn thỉu xấu xa, tham ô trở thành xu thế, bất tri bất giác hắn ta đã bị ảnh hưởng, biến thành một tên tham quan, sau khi sự việc bại lộ đã bị triều đình xử lý, mất đầu…

Cuộc đời nàng cũng vì thế mà xuất hiện sự thay đổi lớn, mẫu thân không chịu nổi đả kích mà bệnh chết, nàng cũng vì vết nhơ của phụ thân mà bị biếm thành quan kỹ, cũng may được Bách Hoa Phường mua, bằng không hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng được.

Cho nên, nàng thật sự vô cùng chán ghét tham quan, chán ghét tham ô nhận hối lộ, còn là cực kỳ chán ghét từ tận đáy lòng.

Bởi vậy kêu nàng nương thờ tham quan là một chuyện hoàn toàn không chấp nhận được!

Đặc biệt là người giống như Lâm Bắc Phàm, vừa mới làm quan đã tham ô nhiều, lại càng không bằng lòng hơn!

“Xin lỗi tiểu thư, đã nhắc đến chuyện xưa đau lòng của ngươi!” Tiểu Thúy xin lỗi.

Lý Sư Sư nở nụ cười miễn cưỡng, nắm bàn tay của thị nữ Tiểu Thúy, dịu dàng bảo: “Không sao đâu Tiểu Thúy, ta chỉ hơi cảm thán mà thôi, đều là chuyện đã qua rồi!”

Hai cô gái từ nhỏ đã sống chung, về mặt danh nghĩa là chủ tớ nhưng thật ra tình như chị em, chỉ một ánh mắt hay một câu nói cũng đủ hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

“Tiểu thư, nếu ngươi không muốn chọn trạng nguyên lang, vậy chúng ta lại chọn một lang quân như ý khác đi!” Tiểu Thúy nói.

“Còn ai nữa? Cao nha nội đã tuyên bố rồi, người khiếp sợ uy thế của hắn ta sẽ không có người nào dám tới! Xem ra cả đời ta không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn ta rồi!” Vẻ mặt của Lý Sư Sư đau khổ.

Nhớ lại cuộc đời mình gần như đều bầu bạn với cực khổ.

Có đôi khi nàng chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Dù sao nếu nàng xong đời rồi, Tiểu Thúy cũng không có cách nào bảo vệ mình nữa.

“Tiểu thư…” Tiểu Thúy hé miệng, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Lý Sư Sư nghĩ ngợi một chút, ánh mắt chợt kiên định hẳn lên: “Bỏ đi, dứt khoát chọn trạng nguyên lang này đi!”

Tiểu Thúy kinh ngạc: “Tiểu thư, không phải ngươi rất ghét tham quan sao, tại sao…”

“So với tên phế vật như Cao nha nội đó thì tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm tài trí hơn người, lớn lên tuấn tú nho nhã, phong lưu phóng khoáng, còn là người tâm phúc bên cạnh nữ đế! Nếu đã như vậy, tại sao ta không chọn gả cho một người tốt chứ?”

“Hơn nữa, ta gả cho trạng nguyên lang rồi, hai người bọn họ kiểu gì cũng đánh nhau! Một người là con trai của đại quan nhị phẩm triều đình, người còn lại là người tâm phúc bên cạnh nữ đế, hai người này đánh nhau chắc chắn sẽ có một bên bị thương! Cho dù ai chết ai bị thương cũng đều là trừ hại cho dân cả!”

Lý Sư Sư cười thảm thiết: “Đây có lẽ là giá trị tồn tại duy nhất của ta!”

“Tiểu thư…”

“Tiểu Thúy, ngươi đừng khuyên ta nữa, ý ta đã quyết rồi!”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang uống rượu đột nhiên một trận huyên náo vang lên.

“Sư Sư cô nương ra ngoài rồi!”

“Mọi người mau nhìn kìa, Sư Sư cô nương ra ngoài rồi!”

“Người đẹp quá!”

Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử tuyệt mỹ dịu dàng, dáng người thướt tha duyên dáng đi lên sân khấu.

Trên người nàng tràn đầy khí tức của tiểu thư khuê các, không hề giống nữ tử thanh lâu chút nào.

Lâm Bắc Phàm không khỏi thầm khen, thật là một mỹ nhân!

Chẳng trách nhiều người lại chết mê chết mệt, nhớ thương nàng ta, không tự kiềm chế được như thế!

Mà lúc này, đối phương cũng vừa vặn quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, trong lòng thầm nghĩ, thật là một công tử cao quý nhẹ nhàng, còn là một mỹ thiếu niên!

Lại thêm một thân tài hoa hơn người, nếu mình nương thân bên hắn cũng không tính là bôi nhọ!

Nhưng nếu hắn không phải là một tên tham quan thì tốt biết mấy!

Lúc này, Lý Sư Sư đã đi đến giữa sân khấu, môi đỏ hơi hé mở, giọng nói du dương dễ nghe.

“Tiểu nữ tử Lý Sư Sư xin hiến một khúc cho mọi người!”

“Được! Sư Sư cô nương, mời!” Mọi người vỗ tay nói được.

“Chê cười rồi!” Lý Sư Sư ngồi xuống, một đôi bàn tay đẹp và thon dài nhảy múa trên dây đàn, một lát sau, một khúc nhạc ai oán êm tai được đàn ra.

Mọi người nghe mà như say như dại, thanh lâu náo nhiệt cũng trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại tiếng đàn.

Lâm Bắc Phàm vừa uống rượu vừa lặng lẽ thưởng thức.

Không thể không nói kỹ thuật đàn của Lý Sư Sư này thật tốt, con người lớn lên cũng ưa nhìn, tốt hơn mấy minh tinh vừa hay photoshop vừa không có một chút văn hóa nào ở thế giới khác nhiều!

Lớn lên ưa nhìn lại có tài hoa hơn ngươi!

Có tài hoa hơn ngươi còn cố gắng hơn ngươi!

Vừa so sánh đã trực tiếp bị nghiền ra bã trong một giây!

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà Lâm Bắc Phàm cứ cảm thấy Lý Sư Sư như có như không nhìn hắn.

Ánh mắt có hơi kỳ quái, có chút tán thưởng lại có hơi tiếc nuối.

Một khúc đàn kết thúc, khắp sảnh đường đều hoan hô.

“Hay! Đàn hay lắm!”

“Vẫn là tiếng đàn của Sư Sư cô nương khiến ta động lòng nhất!”

“Thưởng! Thưởng mạnh tay!”

Lý Sư Sư cúi người cảm ơn: “Cảm ơn các vị đã ưu ái! Cũng cảm ơn các vị vẫn luôn ủng hộ cho tới nay! Nhưng hôm nay có khả năng sẽ là lần hiến nghệ cuối cùng của tiểu nữ tử!”

Mọi người vô cùng hoảng hốt: “Tại sao?”

“Vì…” Lý Sư Sư mỉm cười: “Tiểu nữ tử đã tìm được phu quân! Từ nay về sau, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, giúp chồng dạy con, sẽ không xuất hiện hiến nghệ nữa! Mong các vị tha thứ cho!”