Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 12. Tại sao hắn lại độc chiếm ân sủng của nữ đế?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Ngoài ra, trẫm đặc biệt cho phép ngươi mỗi ngày đều có thể vào chầu dự thính!”

Bá quan lại khiếp sợ, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.

Nếu nói trước đây chỉ là ngưỡng mộ ghen tỵ và đố kỵ vậy một lần này chắc chắn là ngưỡng mộ đến phát điên luôn rồi!

Phải biết rằng, vào chầu là nơi thế nào?

Đó chính là trung tâm quyền lực của quốc gia, là khu vực trung tâm nơi các quan lại tập trung bàn bạc quốc gia đại sự, quyết định vận mệnh hưng suy của nước nhà!

Thường chỉ có đại thần quan trọng trên tam phẩm mới có cơ hội thường xuyên tới nơi này. Còn quan viên dưới tam phẩm chỉ có khi được hoàng đế bệ hạ chỉ đích danh mới có cơ hội tới đây.

Có thể vào triều diện thánh một lần đối với bất cứ quan viên nhỏ nào mà nói đều là ân sủng cực lớn.

Hai ngày này Lâm Bắc Phàm cũng vì tình hình đặc thù mới có thể liên tiếp vào chầu, đây đã là vinh quang cực lớn rồi.

Hơn nữa, vào chầu dự thính không chỉ là một vinh dự to lớn mà còn là một quyền lợi hiếm có, vì quốc gia đại sự đều được ban bố từ nơi này.

Ngươi ở nơi này sẽ càng gần với trung tâm quyền lực hơn.

Sau này có chính sách gì từ nơi này ban ra, ngươi đều sẽ được biết trước tiên.

Hơn nữa, bệ hạ của Đại Võ hàng triều ở nơi này, ngươi có thể thường xuyên diện thánh, bày tỏ quan điểm, ảnh hưởng đến quốc sách. Biểu hiện tốt còn có thể được hưởng long ân, thăng quan tiến chức.

Lợi ích thật sự quá nhiều.

Mọi người không khỏi lắc đầu, Lâm Bắc Phàm giẫm phải cái vận cứt chó gì lại được độc chiếm ân sủng của nữ đế như thế?

Chỉ hai ngày ngắn ngủi đã thăng nửa bậc quan, nhận được một chức quan béo bở như ti nghiệp này, lại còn được đặc biệt cho phép mỗi ngày vào chầu dự thính…

Đây đúng là sắp một bước lên mây thật rồi!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ nữ đế lại “chiều” hắn như vậy, điều này khiến hắn có hơi được thương mà sợ.

Hình như mình cũng không làm được việc lớn gì, chỉ là đi xét nhà mà thôi.

Sẽ không phải đối phương nhìn trúng mình rồi đấy chứ?

Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà sờ gương mặt mình, vẻ ngoài lớn lên đẹp trai mỹ miều nhất thế giới, tướng mạo như Phan An dung nhan như Tống Ngọc, hắn gật đầu vô cùng đồng ý.

Ừm, rất có khả năng đấy chứ!

Có lẽ nữ đế thật sự đã nhìn trúng hắn!

Nàng ta nông cạn hơn mình tưởng tượng!

Cởi bỏ hoàng bào, nàng ta cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, hiển nhiên sẽ bị sắc đẹp của mình làm cho điêu đứng!

Có đôi khi lớn lên quá đẹp cuộc đời sẽ giống như mở hack, không thể khống chế được!

Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của Lâm Bắc Phàm, nữ đế vô cùng hài lòng.

Bây giờ ta sủng ngươi, nghĩ hết đủ mọi cách sủng ái ngươi, cất nhắc ngươi lên, khiến ngươi cảm giác được cái gì gọi là hoàng ân dào dạt, cái gì gọi là ân trạch của thiên tử, sau đó toàn tâm toàn ý cống hiến sức lực cho ta!

“Lâm ái khanh, hy vọng ngươi đừng cô phụ sự kỳ vọng của trẫm!” Nữ đế cười tươi, nói lời khích lệ.

“Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, lớn tiếng bày tỏ sự quyết tâm.

“Tốt!” Nữ đế cười to: “Các vị ái khanh có ý kiến gì khác không?”

Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, bọn họ có thể có ý kiến gì được?

Nữ đế tuyên bố muốn cất nhắc tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm, nếu như bọn họ dây vào xui xẻo này vậy chính là không biết điều!

Dù sao cũng chỉ là một chức quan nhỏ lục phẩm mà thôi, không quan trọng gì, cho thì cho thôi, cũng không ảnh hưởng đến đại cục!

“Bệ hạ anh minh!” Các quan đồng thanh hô.

“Tốt! Cân nhắc đến việc Lâm ái khanh vừa mới đỗ trạng nguyên, lại thêm hôm qua dời đến chỗ ở tốt, có khả năng sẽ khá bận rộn! Cho nên trẫm đặc biệt cho phép ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày! Sau ba ngày lại tới Quốc Tử Giám nhậm chức sau!” Nữ đế mỉm cười.

“Đa tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm rất mừng rỡ, lớn tiếng đáp.

Tảo triều kết thúc, hắn chuồn về nhà.

Đến ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm cởi bỏ quan phục trên người, thay một bộ đồ trắng sạch sẽ đơn giản, sau đó giống như một công tử vô cùng hào hứng ra ngoài dạo phố.

Nói thật, từ lúc hắn xuyên tới đây, vì thi khoa cử để kích hoạt hệ thống mà đọc sách thâu đêm suốt sáng, chuẩn bị cho thi cử, nên không có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi.

Bây giờ hắn đã đỗ trạng nguyên, hệ thống cũng đã kích hoạt, thực lực cũng có nốt, cả người đều thư thái hẳn.

Hắn muốn nhân thời gian ba ngày này từ từ dạo quanh kinh thành, thả lỏng tâm trạng.

Kinh thành thân là trung tâm của Đại Võ hoàng triều, nhân khẩu vô cùng tập trung cũng vô cùng náo nhiệt. Trên phố lớn ngựa xe như nước không dứt, hàng quán mở đầy ven đường, tiếng rao bán không ngớt, tràn đầy hơi thở của phố thị.

Nhưng lúc này, náo nhiệt nhất vẫn là một chuyện.

Lỗ tai của Lâm Bắc Phàm nhúc nhích, lập tức chui đến một góc, ở đó có một đám người đang bàn luận sôi nổi.

Một ông cụ già trong số đó ba hoa khoác lác, nói đến nước miếng tung bay: “Nhắc tới thì Dạ Hiệp đúng là một người tốt! Tối qua hắn lại tán tài nữa đấy, ngươi nói xem ta được bao nhiêu? Khà khà, ta được tám lượng bạc vụn đấy nhé, có thể cải thiện cuộc sống của ta!”

“Đúng đó, Dạ Hiệp là một người tốt! Lưng ta vốn bị thương, đang thiếu tiền bốc thuốc! Kết quả sáng nay tỉnh dậy phát hiện ra đầu giường có thêm một viên vàng vụn, vậy là tiền thuốc đã giải quyết xong! Cảm ơn Dạ Hiệp! Ha ha!”

“Thật hy vọng người tốt như vậy nhiều hơn một chút!”

‘Người tốt cái gì? Ta cảm thấy Dạ Hiệp này vốn không phải người, hắn là một vị Bồ Tát sống! Bằng không sao có thể có lòng dạ từ bi như vậy?”

“Nói đúng lắm, hắn là Bồ Tát sống! Bồ Tát sống!”

Lâm Bắc Phàm vui vẻ nghe, vì “Dạ Hiệp” mà bọn họ nói chính là hắn chứ ai.

Khen đi, ra sức mà khen vào, có khen bao nhiêu ta cũng không ngại nhiều!