Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 10. Thằng khốn này! Lại tham nhiều, ném số lẻ về cho nàng!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bây giờ Lâm Bắc Phàm thật sự có thể nói là đang trong tình thế chỉ mành treo chuông, có khả năng rớt đầu bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu, cho nên một khi có cơ hội sẽ lập tức chuyển hóa thành thực lực.

Cùng với Lâm Bắc Phàm ra lệnh một tiếng…

[Ting! Ký chủ đã tham ô vàng bạc châu báu trị giá bốn mươi lăm vạn lượng, con số rất lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản Lệnh Hồ chưởng môn (hậu kỳ)!]

Một luồng sức mạnh to lớn nhanh chóng chui vào trong cơ thể của Lâm Bắc Phàm. Ngay sau đó còn có một đống ký ức rót vào trong đầu.

Lâm Bắc Phàm biết hắn đang hấp thụ tạo hóa của Lệnh Hồ chưởng môn vì thế ngồi xếp bằng hấp thụ.

Mà lúc này, trong hoàng cung, một Cẩm Y Vệ đang báo cáo tình hình với nữ đế.

“Khởi bẩm bệ hạ, dưới sự chỉ đạo của tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm, quá trình tiến triển thần tốc! Đã kê biên tài sản tại phủ đệ của hai mươi tám ngôn quan, tổng cộng tịch biên được tài bảo trị giá sáu mươi vạn lượng! Xin bệ hạ minh xét!”

Nữ đế vỗ bàn đứng dậy: “Nào có lý này! Thân là ngôn quan, là tấm gương đạo đức của triều đình không chỉ không lấy thân mình làm gương mà còn tham ô tài bảo đáng giá sáu mươi vạn lượng, bình quân mỗi người hơn hai vạn lượng! Từ đây có thể biết triều đình đã mục ruỗng thành cái dạng gì rồi? Chỉ sợ còn mục nát hơn trẫm tưởng tượng!”

“Bệ hạ, xin bớt giận!” Cẩm Y Vệ cúi đầu.

“Ngươi kêu trẫm bớt giận thế nào?” Nữ đế thở hổn hển nói: “Ăn lương bổng của triều đình, không chỉ không phân ưu thay trẫm mà còn kéo chân trẫm, trẫm chỉ hận không thể lột da róc xương bọn chúng! Lập tức điều tra cho ta, phải tra xét thật kỹ từng tên một! Nếu là người không hiểu rõ tình hình thì phạt bổng lộc một năm, giữ chức xem xét! Nếu đã biết rõ còn cố tình phạm tội vậy lập tức gỡ mũ ô sa trên đầu hắn, nhốt vào đại lao!”

“Rõ, thưa bệ hạ!” Cẩm Y Vệ cung kính đáp.

Sau khi trút giận xong, trong lòng nữ đế vẫn bất mãn như cũ.

Nếu không phải triều đình thiếu thốn nhân tài thì nàng làm sao có thể nhắm một mắt mở một mắt, giữ lại một cái mạng cho bọn họ?

Chỉ vì nàng đăng cơ chưa lâu, người có thể tin tưởng được quá ít.

Triều đình muốn vận hành lại không thể tách khỏi những người này, cho nên mới phải chịu quản chế khắp nơi, chỉ có thể giết một vài con tôm con cá nhỏ để trút giận!

Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Cẩm Y Vệ, nữ đế nhíu mày: “Còn lời gì nữa, nói mau!”

“Khởi bẩm bệ hạ, là chuyện liên quan đến tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!”

“Lâm Bắc Phàm?”

Nhắc đến ba chữ Lâm Bắc Phàm này, đôi mày của nữ đế cuối cùng cũng giãn ra một chút.

Trong toàn bộ quan viên trong triều đình, người mà nàng thích nhất chính là Lâm Bắc Phàm.

Hắn không những không phải con cháu thế gia, thân thế trong sạch, thi đâu đậu đó, tài học hơn ngươi, mà còn trách trời thương dân lo nghĩ cho bá tánh, không sợ chúng quan, chủ động tích cực gánh vác trách nhiệm lớn, chính là nhân tài mà nàng vẫn luôn tìm kiếm.

Nếu nghiêm túc bồi dưỡng sau này nhất định sẽ là bề tôi cốt cán phụ tá đại nghiệp của nàng.

Khuyết điểm duy nhất chính là quá trẻ, còn thiếu kinh nghiệm quan trường nên vẫn chưa có cách nào gánh vác trọng trách.

Bằng không, nàng thật sự muốn cấp tốc cất nhắc Lâm Bắc Phàm lên chức vị cao hơn.

“Chuyện gì liên quan đến hắn, nói đi!” Trên mặt nữ đế lộ ra một nụ cười.

“Khởi bẩm bệ hạ, là như vậy!” Cẩm Y Vệ liếc mắt nhìn sắc mặt của nữ đế, cẩn thận đáp: “Trong quá trình xét nhà, tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm đã tham ô tài bảo trị giá bốn mươi lăm vạn lượng, chỉ để lại hai mươi vạn lượng sung vào quốc khố thôi ạ!”

Nụ cười trên mặt nữ đế dần cứng ngắc. Hai tay không nhịn được mà siết chặt lại trông như muốn đấm chết một tên nào đó.

Thằng khốn nạn này!

Lại tham ô khoản lớn, ném lại số lẻ cho nàng!

Bảo sao lúc đó hắn lại tích cực như thế, hại nàng còn thấy hơi cảm động, nhưng hóa ra là có âm mưu từ lâu rồi!

Thằng đốn mạt chết tiệt này!

Đây chính là tội khi quân đấy, hiểu không?

Trong lòng ngươi còn có chút tư tưởng trung quân nào nữa không?

“Ngươi lui xuống trước đi!” Nữ đế vung tay với vẻ vô lực.

“Rõ, thưa bệ hạ!” Cẩm Y Vệ lui ra ngoài.

Qua một lúc, nữ đế nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi cũng nghe rồi đó, giúp ta đi xem thử đi!”

“Rõ, thưa bệ hạ!” Một bóng trắng lóe lên rồi biến mất.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã hấp thụ xong tạo hóa của Lệnh Hồ chưởng môn.

Tu vi của hắn không hề tăng lên một chút nào cả nhưng thực lực lại cải thiện đáng kể, đối đầu với cao thủ Tiên Thiên bình thường chắc hẳn không thành vấn đề.

Đây chủ yếu là vì thực lực của Lệnh Hồ chưởng môn so với thế tử Trấn Nam Vương thật sự chẳng ra làm sao, nội lực không so được, khinh công không so được mà công pháp võ học cũng không ổn cho lắm.

Nhưng trên người Lệnh Hồ chưởng môn vẫn có rất nhiều điểm đáng khen. Ví dụ, từ nhỏ hắn ta đã tiếp nhận giáo dục võ học có hệ thống vô cùng chính quy, nền móng vững chắc, đây chính là thứ mà thế tử không so được.

Võ công mà hắn ta biết cũng vô cùng nhiều, một vài công phu quyền cước, rồi Hoa Sơn kiếm pháp, Ngũ Nhạc kiếm pháp, Hấp Tinh Đại Pháp, còn có Dịch Cân Kinh bản khuyết thiếu, khiến thủ đoạn tấn công của hắn ta vô cùng phong phú, bù lại những khuyết thiếu của hắn ta ban đầu.

Điều quan trọng nhất là… Độc Cô Cửu Kiếm!

Một bộ kiếm chiêu tuyệt học đỉnh cấp truyền thừa từ Kiếm Ma, được vô số người tha thiết mơ ước!

Vô chiêu thắng hữu chiêu, giúp người lấy yếu thắng mạnh, vô cùng cao siêu!

“Bây giờ ta cũng được tính là một vị cao thủ dùng kiếm rồi!” Lâm Bắc Phàm vô cùng phấn chấn.

Là nam nhi ai lại không có mơ ước mang kiếm đi khắp thiên hạ?

Tới cao võ thế giới này, nếu có cơ hội không ra ngoài lăn xả thì quá là đáng tiếc!

Nhưng giấc mơ này, hắn dự định sau này khi không làm quan nữa lại thực hiện sau.

Mang kiếm đi khắp thiên hạ giao thủ với lục lâm hảo hán!

Thưởng thức nữ nhi tình trường trong giang hồ!

Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, thuận tiện chém luôn mấy tên tham quan giống như hắn!

Nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi!

“Vẫn nên làm chuyện chính trước đã, lại đến lúc tán tài rồi!”

Lâm Bắc Phàm bóp vụn hai rương tài bảo, sau đó lại thay quần áo màu đen, che mặt lại đi tiêu tán tài bảo, hoàn toàn không biết phía sau có một cái bóng trắng bám theo.