Ta Đối Với Tiền Không Có Hứng Thú (Dịch)

Chương 1. Chương 1: Ta chỉ cho ngươi ba giây!

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chương 1: Ta chỉ cho ngươi ba giây!

“Tiểu Giang, mang văn kiện này đi phô tô thành 10 bản, thứ hai họp cần dùng đến!”

Vừa dứt lời, một xấp văn kiện “bộp” đập vào trước mặt Giang Dã.

Giang Dã ngẩng đầu lên, cau mày nhìn về nam nhân mặc âu phục trước mặt.

Vu Lôi, nhân viên kì cựu của công ty.

Tóc ngắn mặt tròn, cao lớn vạm vỡ, ngũ quan thô kệch, bộ âu phục bó thật chặt cái vóc dáng to lớn ấy.

So với nhân viên công ty, hắn nhìn qua càng giống tội phạm đang bị cải tạo hơn.

“Nhìn cái gì, lão tử nói chuyện ngươi nghe không hiểu à?”

Giang Dã vẫn không có phản ứng, hắn lại đề cao giọng thêm mấy decilbel.

Làm cho các đồng nghiệp xung quanh dồn dập nhìn lại.

Tổ trưởng ngồi cách đó không  xa cũng đưa mắt tới, nhưng cũng không  nói lời nào.

Xung quanh xì xào bàn tán vang dội.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Giang Dã tuần này vừa tới công ty, sao lại bị Vu Lôi để ý rồi?”

“Vu Lôi lúc trước , làm đòi nợ thuê, tại vì gây sự nên vào qua ngục giam.”

“Tiểu Giang trắng trắng trẻo trẻo, gặp phải xui xẻo rồi!”

Vu Lôi đắc ý.

Hắn rất hưởng thụ loại cảm giác được người khác nhìn chăm chú này.

Dường như chỉ có như vậy mới có thể biểu lộ ra địa vị của hắn.

Mạnh Thanh ngồi cạnh Giang Dã cầm lấy văn kiện, cười ha ha nói: “ Ta vừa lúc không có việc, để tôi làm cho.”

“ Không phải việc của mày!”

Vu Lôi cướp lại, lần nữa đập vào mặt Giang Dã, “ Còn cần tao nói lại à?”

Giang Dã liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “ Ngươi què cụt, hay là không  biết dùng máy in?”

“A, mày nói cái gì?”

Vu Lôi ngẩn người.

Lỗ tai hắn không điếc, đương nhiên nghe rõ.

Chỉ là không nghĩ đến một nhân viên mới như Giang Dã, lại dám nói chuyện như vậy với mình.

Loảng xoảng!

Giang Dã đẩy ghế đứng lên.

Chiều cao của hắn không thấp, chừng 1m83.

Nhưng hình thể thon dài gầy nhỏ của hắn, so với Vu Lôi hung  hãn thì như là một thư sinh.

 Bất quá Giang Dã cùng Vu Lôi mắt đối mắt, không sợ chút nào, “ Nếu anh không  biết dùng máy in, ta có thể tay cầm tay dạy ngươi, nhưng mà...”

“ Nhưng mà làm sao?” Vu Lôi nén giận hỏi.

Giang Dã khinh miệt nói: “ Nhưng mà lấy sự thông minh của ngươi, ta không thể đảm bảo cứ dạy là biết đâu.”

Đồng nghiệp xung quanh hít một hơi khí lạnh!

Giang Dã này nhìn trắng trẻo yếu đuối, nói chuyện thế mà kiên cường như vậy!

Cái tính khí này, chắc chắn không phải dạng vừa.

Ánh mắt Giang Dã biến đổi một ít.

Vu Lôi thở hổn hển, nắm lấy cổ áo của Giang Dã, hung  ác nói: “ Tiểu tử, tao thấy mày chán sống rồi?”

Bầu không  khí nhất  thời khẩn trương lên.

Ánh mắt Giang Dã trong nháy mắt băng lãnh, “ Cho ngươi ba giây, bỏ cái tay chó của ngươi ra cho ta.”

Vu Lôi cười gằn một tiếng, “Dám uy hiếp lão tử? Cũng không hỏi thăm một chút, lão tử trước kia làm cái gì!”

Không những không buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn.

Giang Dã không nói hai lời, trực tiếp tóm lấy phích nước trên bàn kính.

Tay để sau lưng liền đập vào đầu Vu Lôi!

Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!

Bát!

Phích nước cũng không có vỡ vụn như trong tưởng tượng.

Có người từ phía sau ôm lấy cánh tay Giang Dã, cản lại một đòn này!

Là Mạnh Thanh.

“ Mọi người đều là đồng  nghiệp, không cần thiết phải giương cung bạt kiếm như vậy.” Mạnh Thanh lên tiếng hòa giải.

Vu Lôi ngược lại ngây ngẩn cả người.

Vừa mới một màn kia hắn đều nhìn thấy.

Giang Dã lại muốn cầm phích nước đập mình?

Cái phích nước kia chính là loại phòng vỡ phòng nổ hai lớp kính!

Lần này mà đập thật, ít nhất cũng phải đập cái bể đầu chảy máu!

Hơn nữa nhìn tư thế kia của Giang Dã, là dốc hết khí lực, Mạnh Thanh còn suýt nữa không kéo nổi.

Đây là quyết tâm đó!

“ Buông cái tay chó của ngươi ra, đừng để cho tao nói lần thứ ba.”

Vu Lôi ngẩng đầu lên, đối đầu với ánh mắt hung ác của Giang Dã, tâm lý không khỏi cuống quýt.

Ánh mắt tiểu tử này làm sao mà trông như lang sói vậy?

Hắn không tự chủ được buông tay ra, còn không nhịn được lui về sau một bước.

Kết quả đụng phải cái ghế, cả người ngã lảo đảo, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Bên trong phòng làm việc yên lặng như tờ.

Giang Dã phủi cái cổ áo, khinh thường liếc gã một cái.

Lúc này đã đến lúc tan ca, đang lúc mọi người đưa mắt nhìn xuống dưới, hắn xách túi đi về phía cửa.

“Giang Dã, ngày mai thứ bảy, đừng quên qua đây làm thêm giờ.”

Tổ trưởng Vu Binh một mực không lên tiếng, đột nhiên nói.

Giang Dã lúc này đi đến lối ra vào, thấp giọng lẩm bẩm một câu, cũng không quay đầu lại đẩy cửa rời khỏi.

 Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn mọi người trong phòng đều nghe thấy.

“ Thêm cụ nhà ngươi...”

Ầm!

Vu Binh một quyền đập trên bàn, sắc mặt vô cùng khó coi.

“ Ca, tiểu tử này quá ngông cuồng, hoàn toàn không coi ca ra gì.”

Vu Lôi đứng lên, nhớ tới mình vừa mới xấu mặt, không nén nổi có chút xấu hổ.

Bà nó,

Bị thằng trẻ ranh chưa mọc đủ lông hù dọa!

“ Ta nói, ở công ty gọi ta là tổ trưởng!”

Vu Binh trừng mắt liếc hắn một cái, không vui nói.

Còn tưởng rằng là cứng lắm, hóa ra cũng chỉ là quả hồng mềm!

Vu Lôi sắc mặt đỏ lên, nhưng cũng không dám phản bác, âm thầm ghi hận Giang Dã.

“ Đến thứ hai, nhất định cho nó đẹp mặt”

...

Giang Dã tay đút túi quần, chậm rãi trên đường trở về nhà.

Vị trí phòng trọ cách công ty rất xa, nhưng hắn vẫn chọn đi bộ về nhà.

Đừng hỏi, hỏi chính là tập luyện thân thể...

Được rồi,

Giang Dã thừa nhận mình là vì tiết kiệm tiền.

Nghèo khó cũng không đáng xấu hổ.

Hắn không ăn trộm ăn cướp, một bộ dáng có thể ưỡn thẳng sống lưng làm người.

“ Công việc này thật đúng là mệt vl... Cuối tuần xem xét lại, không được chỉ có thể đổi việc thôi.”

Chuyện ngày hôm nay nhắc tới cũng đơn giản.

Giang Dã tuần này vừa mới đến công ty, vừa vặn tổ trưởng Vu Binh thăng chức.

Đối phương nhiều lần ám thị để cho hắn “cống lễ”.

Nhưng đừng nói Giang Dã không có tiền, cho dù có cũng không có khả năng cho Vu Binh.

Một người quen không tới hai ngày cống lễ cái rắm.

Giang Dã biết rõ ràng lại giả hồ đồ, một cắc cũng không có ý định móc.

Ngay sau đó mới có một màn ngày hôm nay.

Vu Lôi chính làm em trai của Vu Binh, đột nhiên tìm cớ, nguyên nhân tự nhiên không cần phải nói.

Sau này kiểu gì cũng bị làm khó thôi.

Nhưng Giang Dã muốn nghỉ việc không phải vì sợ bọn họ.

Hắn nhìn người luôn luôn rất chuẩn.

Vu Lôi loại người này nhìn thì hung hãn, thật ra chỉ là bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.

Còn Vu Binh..

Nếu thật sự đôi co, ai có thể chơi qua ai còn chưa biết đâu!

Nhưng mà,

Cần gì chứ?

Giang Dã là đến kiếm tiền, không phải đến chịu ấm ức.

Cứ đi như vậy, hắn đột nhiên chú ý tới mặt đất phía trước, có một vật thể màu đen phản chiếu.

Đi lên trước nhặt lên, là một cái điện thoại.

Tuy rằng không nhìn ra là hãng gì, nhưng nhìn kiểu cách và chất liệu bóng loáng, đều nói rõ cái điện thoại này không rẻ.

“ Hay là chờ một chút, nhỡ bên trong có tài liệu quan trọng?”

Giang Dã đứng nguyên tại chỗ đợi hơn một giờ, vẫn không có ai qua đây.

Hắn mở điện thoại lên, định xem có thể liên hệ lại với bạn của người mất đồ hay không.

Màn hình điện thoại sáng lên, bắn ra một hàng chữ viết.

< Mời chứng nhận thân phận>

“ Được, còn có mật khẩu, hay lắm.”

Giang Dã vừa mới chuẩn bị cất điện thoại đi, ngón cái không cẩn thận ấn vào nút Home.

Màn hình chợt lóe, hiện lên một dòng chữ.

<Đang chứng nhận thân phận...>

< Chứng nhận thành công>

< Người sử dụng duy nhất Giang Dã, đã khóa>

< Mỗi ngày miểu sát cài đặt thành công>

< Thương phẩm ngày hôm nay đã lên kệ>

 

Chương sau