Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Tôi. . . tôi có thể mời cậu đi ăn chút đồ được không?"

Sau khi đưa túi tiền cho Đường Ấu Hinh, Hạ Húc đang chuẩn bị về nhà thì kết quả Đường Ấu Hinh lại đột nhiên lấy dũng khí mà mời hắn đi ăn.

Hạ Húc đầu tiên là kinh ngạc nhìn cô ấy một chút, nhưng lần này hắn ngược lại là không có cự tuyệt mà hỏi: "Làm sao? Cậu muốn cảm tạ tôi à? Được rồi, chúng ta đi ra cửa sau trường học thôi, cũng vừa vặn tôi đã thật lâu không ăn món bún thập cẩm cay!"

Lúc trước khi Hạ Húc mời cơm Đường Ấu Hinh thì thật ra hắn cũng đã cảm nhận được Đường Ấu Hinh rất cẩn thận nghiêm túc che chở lấy sự 'tự tôn' của cô ấy mà muốn từ chối.

Nhưng dù sao bây giờ Hạ Húc cũng đã hỗ trợ tìm về đến mấy ngàn nguyên, vậy vô luận nhìn theo cái góc độ nào đi nữa thì đây cũng không phải là một chuyện nhỏ. Nếu Hạ Húc mà cự tuyệt sự cảm tạ này của Đường Ấu Hinh thì sẽ không được tốt cho lắm.

Vả lại nếu hắn không chịu nhận lấy phần nhân tình này, vậy với tính cách của Đường Ấu Hinh thì chỉ sợ cô ấy sẽ cảm thấy áy náy rất lâu sau đó.

"Được!"

Sau khi nghe thấy Hạ Húc đáp ứng thì vẻ bứt rứt bất an trên mặt Đường Ấu Hinh mới nới lỏng một chút.

Rõ ràng cô ấy là người mời khách, nhưng Đường Ấu Hinh lại không có cảm giác mình đang mời khách, vì ngược lại là Hạ Húc đã nhất mã dẫn đầu đi ở phía trước. Còn Đường Ấu Hinh thì lại cúi đầu nhắm mắt đi theo đuôi như một chú mèo nhỏ vậy.

Chờ đến khi tới quán bún thập cẩm cay tại cửa sau của trường học nằm ở ven đường, Đường Ấu Hinh nhìn thấy các loại món ăn rực rỡ muôn màu thì hơi có chút bối rối không biết nên chọn món nào.

Cũng may là Hạ Húc cũng rất đơn giản, hắn tùy tiện chọn gói mì ăn liền và mấy xâu thức ăn chay, sau đó gỡ ra và bỏ vào trong một cái chén giấy. Nhìn qua trông rất nhiều nhưng trên thực tế giá cũng chỉ có bảy, tám nguyên.

Hạ Húc nghiêng đầu hỏi thăm nhưng thật ra hắn đã sớm biết rõ đáp án: "Cậu không ăn sao?"

"Không… tôi không ăn."

Đường Ấu Hinh đưa ra tờ tiền 10 nguyên xem như hết nợ rồi vùi đầu ngồi xuống.

"Vậy tôi cũng không khách khí!"

Hạ Húc bưng chén giấy lên và mãnh liệt ăn mấy ngụm mì, sau đó hắn cười hì hì kẹp lấy hai miếng rong biển đưa tới trước và nói: "Đến đây, tôi thưởng cho cậu một miếng này!"

Đường Ấu Hinh thẹn thùng nói: "Tôi không ăn đâu..."

Đường Ấu Hinh lặng lẽ nuốt nước bọt một cái vì đã sớm bị cả con phố đầy đồ ăn này phiêu tán ra hương vị cay nồng thơm nức mũi làm cho tiết ra nước bọt.

Cô ấy quay đầu né tránh hai mảnh rong biển đang gần kề bên môi.

Hạ Húc làm bộ ghét bỏ như muốn ném đi và nói: "Đồ ăn cũng đã dính vào miệng cậu rồi mà cậu còn không chịu ăn thì tôi sẽ ném đi đó!"

Tất nhiên sẽ không cần nhiều lời về kết quả rồi!

Tiểu Bạch Hoa này vốn dĩ là một cô gái có tính tình mềm mại, cho nên khi bị 'Người xấu' dựa theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn thì liền gượng ép mà ăn.

Ừm, quả thật là bị ép!

Đường Ấu Hinh âm thầm thề rằng mình tuyệt đối không có tham ăn!

Cuối cùng phần lớn mì ăn liền trong bát bún thập cẩm cay này đã tiến vào trong bụng của Hạ Húc, còn mấy xâu thức ăn chay thì hắn chỉ chính một nửa và một nửa đút cho Đường Ấu Hinh ăn.

Hai người ăn xong thì mang bầu không khí trầm mặc mà đồng hành một hồi, cuối cùng là do cả hai có đường về khác biệt nên đã mỗi người đi một ngả.

Hạ Húc đi bộ khoảng hơn mười phút thì đã về tới ngôi nhà vắng ngắt của mình.

Nhà của Hạ Húc cũng không có gì tốt để giới thiệu, vì chỉ là cái nhã cũ tại thôn Thành Trung. Trong nhà chỉ có một cái phòng ngủ và một cái phòng khách chật hẹp.

Khu vực xung quanh cũng mười phần vắng vẻ.

Bởi vì nguyên nhân địa thế cho nên những ngôi nhà nở đây tựa như bị xây ở trên sườn núi, vì vậy mỗi khi Hạ Húc trở về thì hắn đều phải leo dốc.

Độ dốc có chênh lệch rất lớn so với trung tâm thành thị, cho nên đã sinh ra một vẻ xa cách lạch trời, hoàn toàn không có sự phồn hoa của nơi thàng thị.

Tất cả nhà ở nơi đây đều thuần một màu tái nhợt cũ nát, chí có ưu điểm duy nhất đại khái là sự u tĩnh.

Cái hoàn cảnh này thật sự còn không bằng cả nông thôn, vì ở nông thôn thì Hạ Húc tối thiểu còn có thể kế thừa hơn mấy mẫu đất cằn, chứ không đến mức phải đi trông coi cái ngôi nhà chật hẹp này. Mà ở nông thôn hắn cũng sẽ có người thân họ hàng, nhân tình vãng lai giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải nư ở đây chỉ có thể gặp mặt mấy người hàng xóm lạnh giá không quen biết kia.

Món mì thập cẩm cay này ăn bao no, bởi vậy Hạ Húc cũng lười đi nấu cơm tối. Hắn rửa mặt xong xuôi rồi sau đó ngã đầu liền ngủ.