Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 555. Phiên ngoại: Mộng tiên nhân (12)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ôn Vân Tụ vô thức nhận lấy, đợi sau khi nhìn rõ đây là vật gì thì hai mắt dần dần trợn to, giọng điệu kích động: "Lại là cái này! Mộng Nhiên sư tỷ, tỷ thật không hổ là hảo tỷ muội của ta!"

Lời này nghe thế nào cũng có chút vặn vẹo, hình như là Ôn sư muội tức giận đến mức bắt đầu châm chọc lại.

Mộng Nhiên rất bất an, tình cảm với Ôn Vân nhiều năm như vậy, nàng quả thực không muốn mất.

"Ôn sư muội, ta..."

"Ngươi biết ta thích Mộng tiên nhân, cho nên cố ý vì ta đoạt bộ bản giới hạn này, tâm ý như vậy ta thật sự rất cảm động!" Ôn Vân vội vàng nhận lấy sách, nắm chặt tay Mộng Nhiên: "Ta nghe nói quyển sách này rất khó đoạt, chắc ngươi cũng bỏ ra nhiều tiền, hai tay thu được nhỉ?"

"Ta..."

"Ôi, ngươi không nên đi mua!" Ôn Vân nặng nề thở dài một hơi, trong giọng nói rất căm giận: "Nói đến có thể ngươi không tin, thật ra Mộng Tiên Nhân chính là đồng môn của chúng ta, mà hắn giấu diếm chúng ta lâu như vậy, thật sự là quá đáng. Ta đang định đi tìm hắn tính sổ, bảo hắn viết hai bản phiên ngoại độc nhất vô nhị cho ta xem!"

Mộng bị giục từ bên ngoài cảnh cáo sau lưng chợt lạnh.

Lúc nàng đang muốn xin lỗi, chợt nghe Ôn Vân nói:

"Ngươi đoán Mộng tiên nhân là ai? Thì ra hắn chính là Chu sư huynh!"

Ồ, thì ra Mộng tiên nhân là Chu Nhĩ Sùng... Ừm?

Mộng Nhiên ngỡ ngàng ngẩng đầu, sững sờ hỏi: "Vì sao ngươi cảm thấy là hắn?"

Ôn Vân trả lời có lý: "Hôm nay ta thấy mặt nạ Dực tộc tặng, con Kình Đầu Hạc kia bị hắn cầm đi, như vậy cũng được, dù sao có lẽ tư thục Dực tộc còn làm mặt nạ khác, nhưng ta còn phát hiện ra rượu hoa ngươi mới chế tạo, rượu đó chỉ có mấy người chúng ta được, người bên ngoài không có đúng không?"

Mộng Nhiên cứng ngắc gật gật đầu.

Ôn Vân mỉm cười hài lòng: "Quan trọng hơn là sau đó ta canh giữ ở cửa Vạn Bảo Các một lúc lâu, đợi đám người đi khỏi, quả nhiên thấy hắn dọn bàn bút mực."

"..." Đó là bởi vì lúc ấy Mộng Nhiên vội vàng chạy trốn, đem cục diện rối rắm ném cho Chu Nhĩ Sùng.

Mộng Nhiên tinh thần hoảng hốt bị Ôn Vân dắt đi về phía Đệ Nhị Phong.

Vừa tới Sơn Tiêu, một người từ trên phi kiếm hạ xuống, chính là Chu Nhĩ Sùng đã mệt mỏi.

Hắn cũng nhìn thấy Ôn Vân và Mộng Nhiên, bước tới chào hỏi: "Mộng Nhiên sư tỷ, Ôn sư muội, sao các ngươi lại tới đây?"

Ôn Vân mang theo nụ cười khó lường nhìn Chu Nhĩ Sùng, xắn tay áo.

"Chu sư huynh, bận rộn ký bán ở Vạn Bảo Các cả một ngày, có phải là vất vả không?"

Chu Nhĩ Sùng Trinh vô thức cười đáp: "Hoàn hảo hoàn hảo... Hửm? Ôn sư muội, làm sao muội biết?"

Ôn Vân một phát bắt được hắn: "Ta không ngờ rằng Mộng tiên nhân lại ở bên cạnh ta!"

Chu Nhĩ Sùng bối rối: "Hả có chuyện gì sao? Mộng tiên nhân? Ngươi đang nói gì vậy a? Ta không biết!"

"Đừng giả bộ! Sáng mai ta không gặp được người ngoài, ném ngươi đi nung gạch cùng tiểu Hỏa Long!"

Mộng Nhiên sư tỷ im lặng lui về sau một bước.

Chu sư đệ, ngươi bảo trọng.

Đêm đó.

Trên Đệ Lục Phong, trong viện của Mộng Nhiên truyền đến tiếng khóc của Chu Nhĩ Sùng, hắn đang quỳ cầu Mộng Nhiên sư tỷ viết chữ hịch Phiên ngoại.

Mà trên ngọn núi thứ mười, Diệp Sơ Bạch thoáng khó hiểu nói: "Thật ra sau tấm mặt nạ ngươi đã nhìn thấy ai, vì sao lại nói là Chu Nhĩ Sùng?"

Với tu vi của hắn và Ôn Vân, mặt nạ kia thật ra chỉ để trang trí mà thôi.

Ôn Vân rụt vào trong lòng Diệp Sơ Bạch, cười nói: "Ta cũng không tiện dùng nắm đấm ép Mộng Nhiên sư tỷ viết, đành phải vất vả Chu sư huynh đi cầu nàng."

Diệp Sơ Bạch im lặng.

Ôn Vân ơi Ôn Vân, chiêu này ngươi dùng không khỏi quá thuần thục rồi nhỉ?

Tuổi thọ của Long tộc dài dằng dặc vô tận, chỉ cần không đi tìm đường chết, gần như là vĩnh sinh, sống vạn năm cũng không thành vấn đề.

Tiểu Hỏa Long là một con rồng nhỏ, nhưng dựa theo tuổi tác nhân loại tính ra, bây giờ nó cũng sắp bước vào tuổi trưởng thành, tự nhiên cũng sinh ra một ít phiền não thời kỳ trưởng thành.

Nó nằm ở cửa núi Thanh Lưu Kiếm Tông, không hiện ra nguyên hình, mà biến thành một con heo đỏ nhỏ như bình thường, vẫy vẫy chiếc đuôi béo.

Ngoài sơn môn là một số phàm nhân chào hàng dược liệu và thức ăn, hiện tại toàn bộ Vân Hải giới gần như đều bị Ôn Vân biến thành một khối đại lục, mọi người qua lại thuận lợi hơn rất nhiều, nguyên bản dân bản địa cả đời đều ở trên đảo Tiểu Vân không ra được cũng đều đi ra ngoài làm nghề.

Những phàm nhân này có quan hệ vô cùng tốt với các đệ tử Thanh Lưu Kiếm Tông, cũng rất thân với Tiểu Hỏa Long, tuy rằng không biết nó thật ra là tiểu long của Ôn Vân, nhưng cũng đều biết đây là linh trư do một vị tiên trưởng nuôi... Không phải, là linh thú.

Bà lão bán khoai lang và khoai tây gánh một cái, sau khi tới gần Tiểu Hỏa Long liền cười tít mắt: "Sao hôm nay Tiểu Trư lại nằm ở đây phơi nắng thế?"

Đổi thành người khác gọi nó là heo con, Tiểu Hỏa Long khẳng định phải há mồm cắn xuống, thế nhưng đây là một bà lão, nó đành phải cúi đầu rũ đuôi hữu khí vô lực mà trả lời: "Tiểu Long ta không cao hứng."