Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 549. Phiên ngoại: Mộng tiên nhân (6)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chu Nhĩ Sùng ngây ngốc nhìn một màn này.

Vị đại sư tỷ tông môn đệ nhất tu chân giới này, Mộng Nhiên tiên tử được vô số người ái mộ tôn sùng, lúc này đang cầm chiếc đũa gõ bát trà thô làm thức ăn, ngồi nhếch chân trong quán trà rách nát, không có nửa điểm ghét bỏ hoặc không khỏe, ngược lại du dương trầm bổng nói sách. Bên cạnh nàng ngồi vây quanh một đám phàm trần tục tử, có lẽ là ghế dài không đủ, có không ít người liền ngồi trên mặt đất, chen chúc nghe tiểu nữ tử kể chuyện xưa.

"... Đã thấy thiếu niên dứt khoát ném kiếm gãy đi, hai tay nắm chặt giận dữ vung về phía dị thú răng cưa kia..."

Thanh âm thiếu nữ thuyết thư im bặt mà dừng.

Bên cạnh nghe thấy mọi người hăng say lập tức truy hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Đinh!"

Mộng Nhiên ngửa đầu uống hết nước trà trong chén, sau đó cầm chiếc đũa gõ chén trà, cười tủm tỉm nói: "Dự báo hậu sự như thế nào, nghe hạ phân giải!"

Đám người nhất thời thất vọng kêu rên, nhưng rất nhanh liền có người mang đầu hướng trong chén trà ném tiền đồng, mong đợi hỏi: "Có thể thưởng thêm không?"

Người nói chuyện lại là ông chủ quán rượu này!

Mộng Nhiên thản nhiên nhận đống tiền đồng này, cong cong đôi mắt: "Không thể, nhưng ngày mai không thấy không tan."

Ngày thứ hai Mộng Nhiên quả nhiên lại tới quán trà này.

Có lẽ là bởi vì hôm qua người nghe được truyền bá, hôm nay người tới càng nhiều hơn, trong đó còn có phú thương mặc cẩm bào mang theo bàn ghế, mà ông chủ quán trà thì sớm bố trí một cái bàn nhỏ giống như đúc, phía trên bày bàn nhỏ và một tấm ván gỗ làm thức tỉnh, trông mong đứng ở cửa chờ Mộng Nhiên tới.

Thời gian như vậy kéo dài bảy ngày.

Trong lúc đó không thiếu quản sự của đại tửu lâu đến đào người, cũng không thiếu người hiểu chuyện muốn gây sự vén khăn che mặt của vị nữ tử thần bí này, nhưng mà cuối cùng đều không đắc thủ.

Cô nương không biết từ đâu tới kia ngồi trên ghế trúc nhỏ kẽo kẹt kẽo kẹt, khoan thai kể một câu chuyện tuyệt diệu khiến người ta nhập tâm. Phàm nhân thấp thỏm ngẩng đầu nhìn nàng, không sợ hãi suy đoán thân phận lai lịch của nàng, cũng không nghi ngờ cô nương này đẹp hay xấu, chỉ lòng tràn đầy chờ mong chờ đợi được nghe câu chuyện phát triển.

Chu Nhĩ Sùng vốn đang trọng thương không biết từ lúc nào cũng cầm chén trà nghe đến mê mẩn.

Ngày hôm sau Mộng Nhiên đã gom đủ bạc cho Chu Nhĩ Sùng trị chân, sau khi kể xong câu chuyện về thiếu niên tầm tiên trong quán trà nhỏ này, vết thương trên chân của y cũng đã khỏi.

"Chỉ thấy hắn vung kiếm lên, mọi người chợt cảm thấy một cỗ thanh khí trong thiên địa tràn vào, còn chưa phục hồi tinh thần lại, kiếm tu kia cũng đã ngự kiếm phi thăng mà đi, chỉ để lại một đám mây lơ lửng ở chân trời."

Sau câu nói cuối cùng, người nghe dưới đài đều hoảng hốt, vẫn chìm trong câu chuyện không ra được.

Mà trên đài mộng thản nhiên đem gỗ tỉnh đặt xuống, chén trà đẩy ra, hướng về phía các vị khán giả mỉm cười, vén váy đứng dậy, đợi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng lại cứ như vậy hư không tiêu thất.

Không khí xung quanh lập tức huyên náo.

Thì ra thoại bản là thật! Thật sự có tiên nhân tồn tại, câu chuyện này thật tuyệt!

Mà Chu Nhĩ Sùng cũng đang hồi tưởng chuyện xưa lúc này đang bị Mộng Nhiên xách gáy bay lên đám mây.

Hắn ngẩn người, kinh ngạc mở miệng: "Ngươi hồi nào khôi phục tu vi vậy?!"

"Ngày hôm trước."

Chu Nhĩ Sùng buồn bực: "Lâu như vậy? Vậy sao hôm nay ngươi mới đi?"

Mộng Nhiên cực kỳ kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì phải có đầu có đuôi mà kể xong câu chuyện kia, không thể không có lương tâm a."

Chu Nhĩ Sùng gãi gãi đầu, hiện tại trong đầu đều là sự hiếu kỳ đối với Mộng Nhiên.

"Sao ngươi lại nói sách thành thạo như vậy? Không phải ngươi lớn lên trong môn phái từ nhỏ sao? Học ở đâu? Chuyện xưa này ta chưa từng nghe qua, hơn nữa bối cảnh kia còn rất giống Thanh Lưu Kiếm Tông chúng ta, chắc không phải là ngươi tự biên chứ? Còn nữa, ngươi..."

Sau đó, hắn liền nghe được một câu chuyện rất không hợp thói thường.

Mộng Nhiên khi còn bé không có bạn bè, những kiếm tu khác cùng tuổi đều tụ tập lại một chỗ với các sư huynh sư tỷ kể câu chuyện về việc ra ngoài lịch luyện. Thân là đồ đệ đầu tiên của Tử Vận trưởng lão, nàng không có bạn cũng không có sư huynh sư tỷ, chỉ có thể nghe đôi câu vài lời từ người khác nói chuyện phiếm.

Nghe kể chuyện đau khổ nhất chính là không biết nguyên nhân, cũng không biết kết quả, nhưng lại biết được đoạn phim đặc sắc.

Tiểu cô nương bị những đoạn ngắn kia câu mất ngủ, nhưng cũng không có bằng hữu nói cho nàng biết kết cục.

Dần dà, nàng bắt đầu tự bổ sung kết cục trong đầu, bổ sung, chuyện xưa trong đầu càng ngày càng nhiều, thế cho nên đằng sau dần dần xuất hiện từng câu chuyện độc lập.

"Sau đó ra ngoài rèn luyện, thỉnh thoảng cũng ở trong phàm trần nghe đọc sách, cứ như vậy học được thuật nói chuyện." Mộng Nhiên thản nhiên giải thích xong.

Chu Nhĩ Sùng trợn tròn mắt, hắn trầm mặc, mãi đến khi trở về Thanh Lưu kiếm tông, lại nằm trên giường dưỡng thương nửa tháng, cuối cùng cũng quyết định.