Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 547. Phiên ngoại: Mộng tiên nhân (4)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hắn ôm quyền: "Vị sư muội này..."

"Trước đừng gọi sư muội, đánh xong rồi nói sau."

Chu Nhĩ Sùng không kịp phản ứng, kiếm của đối phương đã linh xảo đâm tới, trên mũi kiếm kiếm kiếm khí tung hoành, không ngờ ở Trúc Cơ kỳ đã lĩnh ngộ kiếm khí! Hay cho một thiên tài!

Thiếu nữ cùng Chu Nhĩ Sùng kia đấu cả một ngày.

Lẽ ra linh lực hỏa hệ của hắn nên khắc chế linh khí mộc hệ của đối phương, nhưng đối phương đã lĩnh ngộ kiếm khí, hơn nữa năng lực khôi phục linh lực mộc hệ rất mạnh, dù Chu Nhĩ Sùng đã dốc toàn lực, cuối cùng vẫn bị thua.

Tên tuổi đại sư tỷ đời thứ mười một của Thanh Lưu Kiếm Tông, rơi xuống trên đầu nữ tu đối diện hắn kia.

Hắn mệt đến tê liệt ngã xuống trên lôi đài, ngay cả động một ngón tay cũng không động được.

Không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra.

Từ khi nào nội môn lại có một vị cao thủ như vậy? Trong mười năm này không có đệ tử mới nhập môn, hơn nữa nữ tu này mặc chính là y phục của đệ tử thân truyền, đệ tử thân truyền hắn đều biết, tất cả đều đã đánh qua, ngoại trừ...

Chu Nhĩ Sùng trợn tròn mắt.

Hắn đột nhiên nhớ tới một cái tên, trong trí nhớ, khuôn mặt tiểu nha đầu kia dần dần trùng khớp với nữ nhân đáng sợ trên đài.

Một bàn tay mảnh khảnh vươn tới chỗ hắn.

Chu Nhĩ Sùng theo bản năng nắm lấy tay nàng đứng lên, nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt.

Mộng Nhiên cười dịu dàng lại hòa khí, chỉ là trong đôi mắt mang theo chút đắc ý ẩn giấu.

Nàng cười nói: "Lúc trước Bao sư đệ đã gọi ta là sư tỷ, bây giờ đến lượt ngươi, Chu sư đệ."

Chu Nhĩ Sùng lặng lẽ quay đầu, nhìn Bao Phích Long bị đánh đến mức tự bế dưới đài, đối phương ngậm nước mắt gật đầu với hắn, thừa nhận chuyện này.

Được thôi, có chơi có chịu.

Hắn hết cách, thành thật kêu lên: "Mộng Nhiên sư tỷ!"

Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt lại mấy chục năm qua đi.

Mộng Nhiên từ sau khi trở thành đại sư tỷ của Thanh Lưu Kiếm Tông, gánh nặng trên người liền nặng hơn rất nhiều.

Hữu Tông tới bái phỏng, nàng cần ra mặt chiêu đãi tu sĩ hậu bối, không quá am hiểu ở chung với người khác, nàng cũng dần dần thuận buồm xuôi gió.

Sư đệ sư muội trong cửa phải đi rèn luyện, đại sư tỷ đương nhiên phải dẫn đội chăm sóc chăm sóc, rất nhiều lần đều là nàng dựa vào tu vi cao siêu của mình cứu đồng môn ra khỏi hiểm cảnh. Bởi vì loại chuyện này trở nên càng ngày càng nhiều, mới đầu còn là những đệ tử được cứu kia liên tiếp tới thăm, sau đó hầu như mọi người đều biết tính tình đại sư tỷ ôn nhu thân thiện nhất, ai nói cũng phải khen một câu.

"Luận kiếm lần này chúng ta cùng đi Xuy Tuyết đảo!" Chu Nhĩ Sùng hứng thú bừng bừng ném đồ vào trong giới tử nang của mình: "Nghe nói đệ tử trên Xuy Tuyết đảo đều là ngày ngày ăn hải sản, ta còn chưa ăn qua con cua đâu, lúc này muốn ăn đủ!"

Bao Phích Long rất là hướng về: "Nghe nói một con tôm chỗ đó nặng một cân, ta nghĩ phải đến tám mươi cân."

Mộng Nhiên không nhịn được cười cười, vừa đi về phía vân chu, vừa hỏi: "Nghe nói lần này thi đấu tông môn có một người mới vừa vào nội môn đã thắng?"

Tiểu cô nương kia tên là gì nhỉ...

Đúng rồi, Ôn Vân.

Nàng ngồi bên cạnh Vân Chu, rót một chén rượu chậm rãi uống.

Rượu là do Mộng Nhiên tự mình trồng ra, uống vào ngọt thanh, sau đó rất mạnh, nàng mới uống hai ngụm đã cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Cũng chính trong lúc hoảng hốt này, một tiểu cô nương lảo đảo bước lên chiếc thuyền mây này.

Đó là một khuôn mặt xa lạ.

Nàng nhìn thật nhỏ a, tuy nhiên mới mười mấy tuổi, trên gương mặt còn mang theo một chút mủn trẻ con, nhìn đứng ở xa xa trong đám người im lặng vây quanh, giống như là tiểu hồ ly vô ý xông vào bầy sói, cô đơn.

Mộng Nhiên trừng mắt nhìn, thấp giọng nói với Chu Nhĩ Sùng và một đám môn phái: "Đừng thất thần nữa, đều chào hỏi sư muội."

Nàng đặt chén rượu xuống, mang theo mùi rượu ngọt ngào nhàn nhạt, chậm rãi đi về phía cô bé lẻ loi kia, nắm tay nàng dẫn vào trong đám người náo nhiệt.

"Ôn sư muội, muốn uống một chén không?"

"Mộng Nhiên sư tỷ, lần trước ta vô ý làm gãy kiếm khi tỷ thí với người khác, cuối cùng lại phải tốn hơn vạn khối nguyên tinh."

Bao Phích Long thử thăm dò nói một câu như vậy.

Mộng Nhiên đang rửa vò rượu bỗng dừng động tác lại, sau đó mỉm cười nói: "Quản ngươi Chu sư huynh đòi tiền."

"Ta chính là kiếm gãy trong lúc tỷ thí với hắn, hắn chém gãy kiếm của ta sợ bồi thường tiền, vắt chân lên cổ bỏ chạy, hiện tại còn không biết trốn ở chỗ nào đây!"

Bao Phích Long thật sự là quá ủy khuất.

Chu Nhĩ Sùng may mắn đến Vân Hải giới trước, trời xui đất khiến lại lấy được một thanh Minh Thiết kiếm từ trong tay Diệp Sơ Bạch, biết rằng thanh kiếm đó vốn là tuyệt thế hảo kiếm Thượng Huyền Tiên Tôn rèn cho đồ đệ Thương Vô Ương của hắn, cho dù là Đại Nhi Cự Linh tộc cũng mượn đi chơi đùa hai ngày, có thể thấy được mức độ quý giá của nó.

Cho nên dù là Bao Phích Long cũng có được thanh kiếm tốt từ chỗ Ôn Vân, nhưng vẫn bị Minh Thiết Kiếm của Chu Nhĩ Sùng cọ xát...

Không còn nữa.